Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1222

Chậc chậc, lời kịch cũng không khác gì của Hắc Tháp, chẳng lẽ đã luyện trước rồi sao?
Giang Cửu Lý cười ha hả: “Tất Thạc, ngươi đúng là không biết xấu hổ, Bạch Tháp các ngươi hết lời để nói rồi hay sao mà bắt chước y xì lời của ta vậy?”
“Bắt chước ngươi?” Tất Thạc xem thường, “Giang Cửu Lý, nơi này không phải chỗ để ngươi giương oai. Hôm nay ta đến là thật lòng muốn kết giao bằng hữu với Lục tiền bối, không phải để chấp nhặt với ngươi.”
Giang Cửu Lý xoay người nói với Lục Châu:
“Lục tiền bối, tin rằng ngài cũng nhìn thấy thành ý của Hắc Tháp. Xin Lục tiền bối suy xét.”
Tất Thạc không thèm phản ứng lại mà ra hiệu cho người mở rương.
Trong rương, ngoài những phù chỉ đan dược cần thiết còn có một số vật liệu hi hữu.
“Để thể hiện thành ý, Bạch Tháp nguyện dâng lên mười viên Hoả Linh Thạch, một phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mười phần Tẩy Cách Thiên Hoa Đan!”
Tất Thạc càng nói càng lộ vẻ tự hào, “Đặc biệt Tẩy Cách Thiên Hoa Đan là vật liệu hi hữu chỉ Bạch Tháp mới có. Phục dụng viên đan dược này có thể tăng thêm lực lượng cho Mệnh Cách.”
Biểu tình trên mặt Giang Cửu Lý trở nên cứng ngắc.
Bạch Tháp đúng là hung ác, chỉ riêng ba loại vật liệu này thôi đã vượt qua mười viên Mệnh Cách Chi Tâm thông thường rồi!
Tất Thạc liếc nhìn Giang Cửu Lý, sau đó cao giọng nói: “Mời Lục tiền bối vui lòng nhận cho.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía mấy cái rương của đám người Hắc Tháp, trong lòng không khỏi khinh bỉ.
Loại hàng phế phẩm này mà Hắc Tháp các ngươi cũng dám lấy ra?
Đúng như dự liệu của hắn, Lục Châu đột nhiên cảm thấy đồ vật Hắc Tháp đưa tới rất bình thường, không có bao nhiêu giá trị. Ngược lại Bạch Tháp lại bỏ ra thật nhiều.
Chỉ riêng mười viên Hoả Linh Thạch đã đủ để đề thăng ba kiện vũ khí lên hồng cấp. Quan trọng nhất là tinh hoa Hắc Diệu Thạch, lại càng thêm quý giá.
Bình tĩnh.
Lão phu không thể vì chút tài vật mà dao động được.
Giang Cửu Lý không phải kẻ ngu, thấy đối phương hạ hết vốn gốc, lập tức khom người nói:
“Lục tiền bối, vừa rồi ta quên mất… Hạ tháp chủ trước đó đã dặn dò ta, nếu Lục tiền bối cần thì Hắc Tháp cũng nguyện ý cung cấp Hoả Linh Thạch và tinh hoa Hắc Diệu Thạch.”
Tất Thạc không cho là đúng: “Vừa nhìn đã biết không có thành ý.”
“Còn ngươi? Ngươi thì có thành ý? Ai mà chẳng biết trong tay Bạch Tháp có không ít tinh hoa Hắc Diệu Thạch, ngươi chỉ tặng có một phần, vậy mà cũng gọi là thành ý?”
Giang Cửu Lý khom người nói tiếp, “Hắc liên giới và bạch liên giới tuy nằm đối diện nhau nhưng chênh lệch về tài nguyên lại rất lớn. Bên phía bọn hắn có tinh hoa Hắc Diệu Thạch… Nếu dùng thứ này để so sánh thành ý thì e là không ổn.”
“Giàu nghèo khác biệt là chuyện rất bình thường, ngươi nghèo thì lý lẽ nằm trong tay ngươi sao?” Tất Thạc phản kích.
“Người giàu chỉ lấy ra một sợi lông trâu, người nghèo lại dâng lên toàn bộ thứ mình có, bên nào có thành ý hơn, Lục tiền bối đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng!”
Vu Chính Hải và bốn vị trưởng lão ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Ủa có phải đang tranh giành tình nhân không vậy?
“Đủ rồi.” Lục Châu rốt cuộc cũng lên tiếng.
Giang Cửu Lý và Tất Thạc không tranh luận nữa mà cung kính chắp tay thi lễ. Dưỡng Sinh điện lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu đứng lên đi xuống bậc thang, ánh mắt nhìn hai người, chậm rãi nói:
“Lão phu đều thấy được thành ý của các ngươi. Đồ vật lão phu thu nhận, về phần kết giao bằng hữu… lão phu phải cân nhắc thật kỹ. Các ngươi về trước đi.”
Tất Thạc hơi sửng sốt nói:
“Lục tiền bối… Nếu có thể, ta muốn mời ngài đến Bạch Tháp làm khách. Về phần Ninh Vạn Khoảnh…”
Giang Cửu Lý lập tức ngắt lời hắn:
“Hắc Tháp cũng muốn mời Lục tiền bối đến chơi…”
Nói đến đây, Giang Cửu Lý đột nhiên bổ sung một câu, “Hạ tháp chủ và các vị trưởng lão chắc chắn sẽ tự mình tiếp đãi. Nhưng Lam tháp chủ liệu có cho tiền bối phần mặt mũi này không?”
Tất Thạc cạn lời.
Lời này khiến Lục Châu hiếu kỳ. “Giang Cửu Lý, có việc gì thì nói thẳng.”
Giang Cửu Lý đáp:
“Nghe nói Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà không gặp người ngoài, chỉ chưởng quản Thượng tầng nghị hội. Hạ tầng nghị hội và các thành viên Bạch Tháp còn chưa được thấy mặt nàng bao giờ. Cho dù là thẩm phán giả Hắc Tháp đến bái phỏng cũng không có cơ hội gặp nàng một lần.”
“Hạ tháp chủ cũng chưa từng gặp sao?” Lục Châu hỏi.
“Chưa từng.” Giang Cửu Lý nói, “Địa vị của Lam tháp chủ cao như vậy, người bình thường sao mà gặp được. Cho dù có ra ngoài cũng sẽ ngồi trong Không Liễn, phất tay một cái là tiêu diệt địch nhân, nên không ai dám chống lại ý nguyện của Lam tháp chủ.”
Tất Thạc hừ một tiếng:
“Giang Cửu Lý, một người ngoài như ngươi đừng có phán xét Bạch Tháp linh tinh như vậy. Lục tiền bối, Lam tháp chủ không muốn gặp người khác, không phải vì nàng coi thường ai mà là vì nàng không thích ánh sáng mặt trời. Lam tháp chủ từng đến bí ẩn chi địa, gặp phải băng hàn nên nội thương, sau khi khỏi hẳn lại mắc chứng chán ghét ánh sáng mặt trời, mong Lục tiền bối minh giám.”
Giang Cửu Lý bật cười ha hả. “Lời này của ngươi ai mà tin được? Tiếp đãi khách nhân đều làm trong đại điện, ở đâu ra ánh sáng mặt trời mà sợ?”
Tất Thạc tức mà không nói được gì.
Ngay cả Lục Châu cũng phải bó tay ngậm miệng. Nếu Giang Cửu Lý mà sống ở thời hiện đại thì sẽ trở thành một anh hùng bàn phím nổi danh trên mạng cho xem.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì lời Giang Cửu Lý nói cũng rất có lý.
Tất Thạc nói: “Thật sự không phải như vậy… Tóm lại, nếu Lục tiền bối nguyện ý đến Bạch Tháp làm khách thì Lam tháp chủ sẽ tự mình chiêu đãi.”
Giang Cửu Lý không nói gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận