Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1890: Hắn lại chết rồi?

Lục Châu nhíu chặt mày, không ngừng bay lên nhưng lực cản càng lúc càng lớn.
Thời gian chỉ còn lại vài giây. Rốt cuộc Lục Châu quyết định ném Phiền Lung Ấn ra, trút hết toàn bộ lực lượng còn lại của Ma Thần vào trong đó.
Phiền Lung Ấn cấp tốc biến lớn như một ngọn núi, lam sắc du long vờn quanh, ầm ầm bay vọt lên!!
Ngay giây phút vết nứt vực sâu khép lại, Phiền Lung Ấn đã vọt tới miệng vết nứt, hoá thành một cái nút bấc bịt chặt miệng vực sâu.
Toàn bộ không trung toả ra hào quang quỷ dị như trong tinh hà.
Đôi mắt xanh của Lục Châu đã trở lại như cũ, điện hồ trên thân biến mất, lực lượng chí cường trong đan điền khí hải và kỳ kinh bát mạch biến mất vô tung vô ảnh.
Trong không gian như tinh hà chỉ còn lại một mình Lục Châu lăng không lơ lửng. Trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, thân ảnh từ từ hạ xuống.
Không biết hạ xuống bao lâu, khi không còn nhìn thấy Phiền Lung Ấn nữa Lục Châu mới dừng lại.
Bốn phía nơi đây toả ra huỳnh quang nhàn nhạt, cỗ lực lượng cường đại không thôn phệ hắn như trong tưởng tượng khiến Lục Châu vô cùng nghi hoặc.
Hắn nhìn xuống lòng bàn tay mình, lam sắc lực lượng đã biến mất, tu vi thật sự của hắn trở về. Lục Châu thở dài.
Không được trải nghiệm sẽ không tổn thương. Vốn cho rằng bản thân đã rất lợi hại, nhưng sau khi thể nghiệm sự cường đại của thẻ Chí Tôn, hắn mới biết thánh nhân nhỏ bé cỡ nào.
“Đáng tiếc, chỉ có một tấm.”
Lục Châu nhìn quanh bốn phía, thi triển các loại thần thông thiên nhãn, thính lực, đánh hơi… nhưng không cảm ứng được bất kỳ sinh linh nào khác.
Chơi lớn rồi.
Hắn bất đắc dĩ thở dài, trôi nổi bên trong tinh hà vực sâu, khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần.
Ít nhất cho tới bây giờ trong vực sâu không có lực lượng nào tổn thương hắn, huỳnh quang xung quanh cũng không quá tối tăm, mà nguyên khí trong thiên địa lại rất tinh thuần.
“Trước tiên ở lại nơi này tu hành, chờ mạnh lên một chút rồi thử nghiệm rời đi.”
Lục Châu tiến vào trạng thái tu luyện.
Phía trên Thiên Khải Chi Trụ ở Đôn Tang.
Một hư ảnh xuất hiện giữa không trung, quan sát tình cảnh đổ nát hoang tàn bên dưới. Khi nhìn thấy Thiên Khải Chi Trụ hoá thành một đống đổ nát, sắc mặt hắn ngưng trọng đến cực điểm.
Cho dù hắn là Thái Hư Đại Đế cao cao tại thượng thì cũng phải biến sắc khi cảm nhận được khí tức cường đại lưu lại trong không khí.
“Hắn trở về thật rồi…” Vẻ mặt Minh Tâm không chút biểu tình, nhẹ giọng tự nói.
Hư ảnh lấp loé, Minh Tâm Đại Đế kiểm tra quanh Thiên Khải Chi Trụ mấy lần rồi lắc đầu.
Lúc này, giữa không trung bỗng xuất hiện một phù văn thông đạo khổng lồ, bạch quang chói mắt bắn ra, từng tu hành giả cường đại xuất hiện.
So sánh với bọn hắn, Minh Tâm Đại Đế xuất hiện có vẻ khiêm tốn hơn nhiều.
Minh Tâm không ngẩng đầu lên, hắn vẫn cúi đầu nhìn ngọn núi đá vụn, giữa hàng chân mày ẩn chứa một cơn phẫn nộ khó lòng kìm nén.
Một thân ảnh với cặp cánh khổng lồ cao mấy chục trượng xuất hiện, trên đỉnh đầu hắn đội vương miện, toàn thân đắm trong quang mang thần thánh, đôi mắt lại băng lãnh đến khiếp người.
Người kia nhìn quanh xác nhận tình hình rồi cất tiếng nói: “Minh Tâm Đại Đế, đã lâu không gặp.”
Minh Tâm gật đầu: “Vũ Hoàng, ngươi tới chậm rồi.”
Vũ Hoàng nghi hoặc hỏi: “Hắn trở về thật rồi?”
Minh Tâm không trả lời câu hỏi của hắn mà khoanh tay gật đầu. Vũ Hoàng thở dài một tiếng: “Chẳng trách khí tức của Minh Ban đột nhiên biến mất. Chết trong tay hắn chẳng oan chút nào.”
Đám cường giả Vũ tộc sau lưng Vũ Hoàng đưa mắt nhìn nhau. Hai đại cường giả giao lưu, bọn hắn đương nhiên không dám nói xen vào.
“Minh Đức trưởng lão đã chết, Minh Ban đại thần quân e là dữ nhiều lành ít… Vũ tộc ta gần đây không được thái bình cho lắm.” Giọng Vũ Hoàng có vẻ u oán.
Minh Tâm Đại Đế rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Bảo vệ Đại Uyên Hiến cho tốt.”
“Nhưng ta không phải đối thủ của hắn.” Vũ Hoàng than thở.
“Đồ Duy Đại Đế đã quy thiên rồi.” Minh Tâm nói.
Vũ Hoàng kinh hãi. Hắn đương nhiên biết danh tiếng của Đồ Duy Đại Đế, người đó chính là một trong thập điện chi chủ, cũng là cường giả của Thái Hư.
Vốn cho rằng Vũ tộc hao tổn một đạo thánh và một đại thần quân đã rất ấm ức, không ngờ Thái Hư lại mất một vị Đại Đế.
“Nhưng mà hình như… hắn lại chết rồi.” Minh Tâm Đại Đế nói bằng ngữ khí không quá chắc chắn.
Vũ Hoàng cười. Tiếng cười không lớn lại mang theo vẻ trêu ghẹo: “Bản hoàng lần đầu tiên thấy ngươi chột dạ như vậy. Trước đây ngươi luôn rất tự tin.”
Minh Tâm Đại Đế chỉ về vực sâu ở đằng xa: “Cùng bản đế qua đó xem một chút.”
Vũ Hoàng gật đầu đáp: “Cũng được.”
Đám người bay tới phía trên vực sâu, phần miệng vực lộ ra ngoài toả huỳnh quang nhàn nhạt trông như cực quang, đẹp đẽ vô cùng.
Minh Tâm cẩn thận quan sát vực sâu bên dưới rồi hỏi: “Vũ Hoàng, ngươi cảm thấy thế nào?”
Vũ Hoàng cũng quan sát một lúc, khẽ kinh ngạc: “Bên dưới lòng đất là rỗng sao?”
Minh Tâm Đại Đế gật đầu: “Bên dưới mỗi cây Thiên Khải Chi Trụ đều là khoảng không trống rỗng, tựa như một cái giếng khổng lồ, bên trong giếng chứa đầy đại địa lực lượng. Hạt giống Thái Hư hấp thu dinh dưỡng trong giếng này nên mới có thể trưởng thành.”
Vũ Hoàng nói: “Còn có việc này? Vậy… bên dưới Thiên Khải Chi Trụ ở Đại Uyên Hiến cũng thế?”
Điều này khiến Vũ Hoàng hơi hoảng hốt. Đại Uyên Hiến gánh chịu trọng lượng lớn nhất trong thập đại Thiên Khải Chi Trụ, nếu bên dưới trống rỗng vậy một khi có vấn đề, trời mà sập xuống thì Vũ tộc sẽ rơi vào địa ngục đầu tiên.
Minh Tâm Đại Đế gật đầu.
Vũ Hoàng trầm mặc.
Hắn có cảm giác như mình bị lừa. Nhìn Minh Tâm vẫn bình tĩnh quan sát, Vũ Hoàng nói:
“Nếu thật là như vậy thì ngươi phải đền bù cho Vũ tộc đó, chúng ta vì thủ hộ Đại Uyên Hiến mà phải đánh đổi bằng vận mệnh của toàn tộc.”
Minh Tâm thản nhiên đáp: “Vũ tộc đã nhận được đủ nhiều.”
Đại Uyên Hiến là nơi duy nhất trong bí ẩn chi địa có được ánh sáng mặt trời, cũng được khí tức Thái Hư tẩm bổ toàn tộc, hoàn cảnh sinh sống tốt đẹp, tài nguyên tu hành phong phú. Nếu không có chỗ tốt thì ai nguyện ý ở lại Đại Uyên Hiến?
Vũ Hoàng khẽ cười. Đồ Minh Tâm keo kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận