Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1708: Đại thánh nhân Trần Phu

Lục Châu gật đầu: “Thì ra là đại đệ tử của Trần đại thánh nhân.”
“Ngươi có thể tiến vào bình chướng, tu vi không thấp, nhưng lại không tuân theo quy củ.” Hoa Dận nói.
“Quy củ là dùng để phá.” Lục Châu nói.
Hoa Dận cảm thấy lời này cũng có chút đạo lý. Hắn chắp tay hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?”
“Lão phu họ Lục.”
“Tìm gia sư có việc gì?” Hoa Dận tiếp tục hỏi.
“Việc này ngươi không làm chủ được.”
Yến Mục không hề dám nói xen vào một lời nào. Đại lão đối thoại, từng câu đều là hố sâu.
Hoa Dận nhíu mày nói: “Họ Lục? Ta chưa từng nghe nói tới tu hành giới có nhân vật như vậy.”
Trong lòng hắn phỏng đoán, hẳn là có vị cao thủ ẩn thế nào đó đến tìm sư phụ thỉnh giáo tâm đắc tu hành.
Lục Châu không nói mình đến từ kim liên giới. Tần Nhân Việt đã nói tịnh đế thanh liên rất kỳ thị người ngoài, nếu hắn nói ra có lẽ sẽ không gặp được Trần Phu.
“Thiên hạ rộng lớn, ngươi không biết cũng rất bình thường.” Lục Châu đáp, thản nhiên cất bước.
Hoa Dận đưa tay ngăn lại. “Gia sư có lệnh, hôm nay không tiếp khách.”
Đúng lúc này, một thanh bào đệ tử từ dưới sườn núi bay tới, quỳ một gối xuống bẩm báo với Hoa Dận:
“Đại tiên sinh, môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn là Khâu Vấn Kiếm truyền tin nói muốn cầu kiến Thánh nhân.”
Hoa Dận gật đầu. “Để hắn lên.”
“Vâng.”
Nghe được lời này, Lục Châu rất không hài lòng, nhướng mày nhìn Hoa Dận.
Hoa Dận nói: “Môn chủ Thất Tinh Kiếm Môn đã hẹn với gia sư từ ba ngày trước. Mong các hạ thứ lỗi.”
Ý là, ngươi không có hẹn trước, đừng hòng gặp.
Lục Châu lắc đầu nói: “Trên đời này không có người nào lão phu không gặp được.”
Lục Châu đạp không tiến về phía trước. Hoa Dận giật mình đánh ra một chưởng kinh thiên.
Chưởng ấn vừa sắp đánh trúng Lục Châu, thân ảnh Lục Châu đột nhiên biến mất, xuất hiện sau lưng Hoa Dận.
Hoa Dận kinh ngạc quát lớn: “To gan!” Hư ảnh loé lên, hắn vươn tay bắt lấy Lục Châu.
Lục Châu phất tay, không gian ngưng kết, thời gian dừng lại, thân ảnh đã xuất hiện cách đó trăm mét.
Hoa Dận sửng sốt nói: “Đại chân nhân?!”
Ba chữ này cũng khiến toàn thân Yến Mục run lên. Không ngờ hắn lại đi cùng một vị đại chân nhân!
Ngay khi Hoa Dận vừa định đuổi theo Lục Châu, một đạo thanh âm uy nghiêm từ trên đỉnh núi truyền xuống: “Để hắn lên đây đi.”
Hoa Dận trở nên cung kính nói: “Vâng.”
Trong Thu Thuỷ sơn đình.
Một lão nhân tóc trắng xoá đang đánh cờ, mà ở đối diện hắn không có một ai.
Hắn vừa đặt cờ, vừa thưởng thức thác nước đằng xa.
Lát sau, Lục Châu xuất hiện bên ngoài lương đình, Yến Mục và Hoa Dận đi theo ở đằng sau.
Lục Châu vừa nhìn thấy Trần Phu đã nghĩ ngay tới hình ảnh của mình lúc mới xuyên không đến nơi này… Chỉ là Trần Phu trông thoải mái hơn, không có vẻ chật vật như hắn.
Trần Phu hơi gầy, tóc tai chỉnh tề, bạch bào sạch sẽ không nhuốm bụi trần. Rất khó tưởng tượng đây chính là đệ nhất nhân của tịnh đế song liên.
Lục Châu xuất hiện trước mặt Trần Phu, trực tiếp ngồi xuống.
Đại đệ tử Hoa Dận thấy thế, trừng mắt bước lên. Trần Phu mỉm cười phất tay ra hiệu cho Hoa Dận lui ra.
Hoa Dận không dám lỗ mãng, lui sang một bên, ngoan ngoãn đứng đó như một vị thủ vệ hợp cách.
Yến Mục không ngừng nuốt nuốt bọt, đứng bên ngoài lương đình, thỉnh thoảng lại nhìn lén Trần Phu, tim đập kịch liệt.
Đây chính là Trần đại thánh nhân?
Đây chính là người mà ai ai cũng đều mong gặp được một lần trong đời, người được vô số tu hành giả ngưỡng mộ?!
Yến Mục kích động muốn khóc, bởi vì hắn cũng là fan của đại thánh nhân nha!
Trần Phu ngẩng đầu nhìn Lục Châu.
Không ngờ lúc này, Lục Châu bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn nói: “Yến Mục.”
“A?”
“Còn đứng bên ngoài làm gì?” Lục Châu chỉ vào băng ghế đá bên cạnh.
Hai chân Yến Mục khẽ run. Ta không dám ngồi đâu!
Hắn thà nằm dài ở bên ngoài còn hơn ngồi ngang hàng với đại thánh nhân!
Trần Phu nhẹ giọng mỉm cười nói: “Người tới là khách, ngồi đi.”
Đầu óc Yến Mục trống rỗng.
Lục Châu khẽ lắc đầu, đúng là không có tiền đồ.
Yến Mục cố nhịn tâm tình xao động, dè dặt đi tới ngồi xuống băng ghế đá trong lương đình.
Trần Phu khẽ than một tiếng: “Đã nhiều năm như vậy, ngươi là người duy nhất không tuân theo quy củ, lại còn lớn mật như thế.”
“Trước đó không có ai à?”
Trần Phu mỉm cười đáp: “Cũng có.”
“Như vậy bây giờ có cũng không kỳ quái.” Lục Châu nói.
Trần Phu cầm lên một quân cờ, bàn tay dừng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn Lục Châu vẻ dò xét. “Ngươi đến từ Thái Hư?”
“Không phải.”
“Không tệ, thật can đảm.” Trần Phu gật đầu. Hắn vốn cho rằng người có thể đặt mình ngang hàng với Thái Hư chỉ có Thái Hư. Ngoài đám người đó ra, không ai có đảm phách này.
“Ngươi không hiếu kỳ ta là ai?” Lục Châu hỏi.
“Những việc này đều không quan trọng.” Trần Phu đáp.
Yến Mục càng thêm sùng bái Trần Phu. Nhìn kiến thức và lòng dạ của đại thánh nhân kìa, dù người khác xông vào rồi dùng loại thái độ này nói chuyện, hắn vẫn không hề tức giận mà còn ôn hoà đáp lời, tựa như một vị lão giả hoà ái.
Lục Châu gật đầu nói: “Tìm ngươi đúng là không dễ dàng.”
Trần Phu đặt con cờ trong tay xuống. Cạch.
Thác nước đằng xa đột nhiên ngừng chảy, ngưng đọng giữa không trung. Trong lương đình trở nên yên tĩnh.
Yến Mục hoàn toàn bị thủ đoạn này làm cho kinh sợ, ngồi cứng đờ tại chỗ như hoá đá.
Trần Phu mỉm cười chỉ tay vào bàn cờ: “Ngươi cho rằng cờ đen hay cờ trắng sẽ thắng?”
“Có ý gì?”
“Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, vậy ai đang chơi cờ?” Trần Phu hỏi.
Lục Châu giật mình nói: “Ngươi là Thánh nhân, nếu ngay cả ngươi cũng không biết thì người khác làm sao biết rõ?”
Trần Phu cầm lấy một viên cờ đen, thác nước lại ầm ầm rơi xuống, quân cờ đặt xuống bàn phát ra thanh âm thanh thuý.
“Ngươi từng đến Thái Hư?”
Lục Châu lắc đầu.
Trần Phu đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới lan can nhìn về phía thác nước cao ngàn trượng, ẩn ý sâu xa nói:
“Thiên địa là hồng lô, vạn vật chúng sinh đều bị giày vò trong đau khổ.”
Lục Châu cũng đứng lên đi tới bên cạnh Trần Phu, nhìn thác nước nói: “Nếu chúng sinh là quân cờ, vậy thì tự mình chơi cờ.”
“Nói thì dễ.”
“Không phải ngươi đã làm được rồi sao?” Lục Châu hỏi lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận