Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 401: Không phải lão tiền bối ngài cũng thế sao?

Lộ Bình cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hắn không ngờ Ma Thiên Các lại truy hỏi mấy chuyện này.
Thấy hắn do dự, Lục Châu vuốt râu nói: “Bản toạ có giao tình với Vân Thiên La, ngươi không cần lo lắng.”
Lô Bình ngẫm lại thấy cũng phải. Đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp đến, người ta còn không khẩn trương thì La Tông khẩn trương làm gì? Vả lại nếu Ma Thiên Các muốn làm loạn thì đã làm từ sớm, cần gì đợi tới bây giờ?
“Khoảng… khoảng ba mươi năm nữa.” Lộ Bình đáp.
Ba mươi năm… Lục Châu thầm suy nghĩ.
Cung Nguyên Đô tiêu hao trăm năm thọ mệnh nhưng thất bại.
Vân Thiên La tiêu hao khoảng bảy mươi năm vẫn chưa đột phá cửu diệp.
Nói cách khác, muốn đột phá cửu diệp phải tiêu hao ít nhất trăm năm thọ mệnh.
Đáng tiếc số người có thể dùng để tham khảo thật ít…
“Vân Thiên La vẫn còn đang bế quan?” Lục Châu hỏi.
“Vâng.”
Lục Châu chắp tay thở dài. “Người cố chấp, cũng phí công thôi.”
Tuổi thọ chỉ còn có ba mươi năm còn không từ bỏ. Cần gì chứ?
Lộ Bình dè dặt khom người nói: “Có lẽ ai vào bát diệp cũng muốn thử đột phá một lần… Không phải lão tiền bối ngài cũng thế sao?”
Lục Châu nhìn chằm chằm Lộ Bình đến mức toàn thân hắn phải run lên.
Nếu lời Lộ Bình nói là thật thì trước kia Cơ Thiên Đạo vì xung kích cửu diệp thất bại nên mới vẫn lạc.
Cơ Thiên Đạo bị thập đại cao thủ vây công, tuy rằng đánh ngang tay nhưng bản thân đã bị trọng thương… Khi thập đại cao thủ vây công lần nữa, Cơ Thiên Đạo muốn vượt qua nguy cơ nên mới xung kích cửu diệp!
Đây là giải thích hợp lý nhất.
Thật đáng tiếc…
Lục Châu lắc đầu nói: “Bản toạ cho ngươi một cơ hội.”
Lộ Bình mừng rỡ, lập tức dập đầu. “Đa tạ lão tiền bối, vãn bối nhất định sẽ luyện hoá Lạc Nguyệt Cung thành công trong vòng mười ngày.”
“Mười ngày không đủ.” Lục Châu nói.
“A?”
Giang Ái Kiếm khoanh tay bước tới nói với Lộ Bình:
“Sao mà ngươi ngốc thế? Ngay cả toạ kỵ mà Ba Mã cũng có thể hy sinh để khơi mào mâu thuẫn giữa La Tông và Ma Thiên Các, nếu ngươi cứ thế quay về La Tông thì chắc chắn nửa đường hắn sẽ giết chết ngươi.”
Lộ Bình cả kinh, vừa nghĩ tới chuyện này hắn đã đổ mồ hôi lạnh, liền khom người nói: “Đa tạ vị huynh đài đã nhắc nhở, đa tạ lão tiền bối!”
“Dẫn hắn xuống đi.” Lục Châu khẽ vung tay.
Lộ Bình sửng sốt, lúng túng nói: “Lão… lão tiền bối..”
“Nói đi.”
“Vãn bối… vãn bối phải chờ ở Ma Thiên Các bao lâu, bao lâu mới.. mới có thể rời đi?” Lộ Bình luôn cảm thấy nếu ở nơi này quá lâu tất sẽ xảy ra chuyện.
Lục Châu vuốt râu. “Đã rất lâu rồi bản toạ chưa gặp Vân Thiên La.”
Lời này lập tức khiến Lộ Bình giật bắn người. Đây là ý gì? Hắn đột nhiên mở to mắt.
Giang Ái Kiếm cười nói: “Có lão tiền bối bảo hộ ngươi quay về La Tông, ngươi nên mừng thầm đi.”
Lộ Bình căng thẳng muốn khóc.
“Đừng khẩn trương, bản toạ và Vân Thiên La có giao tình. Nếu bản toạ muốn gây chuyện thì Đan Vân Tranh sao có thể sống sót trở về.” Lục Châu nói.
Lộ Bình gãi gãi đầu, đúng là thế thật. Nếu thật sự có mâu thuẫn thì hắn đã chết từ sớm.
Lục Châu vốn không định đi La Tông, nhưng xem ra hắn phải tự mình đi một chuyến để xác định mối liên hệ giữa cửu diệp và thọ mệnh. Có lẽ hắn sẽ đạt được một số tin tức quan trọng từ miệng Vân Thiên La không chừng.
Vân Tông, Thiên Tông, La Tông, trong số tam tông chỉ có Vân Tông là có mâu thuẫn với Ma Thiên Các. Thế nhưng mấy năm nay thế lực Vân Tông không lớn bằng lúc trước, còn lâu mới cường đại bằng Thiên Tông và La Tông, thế nên chẳng đáng chú ý tới.
Đại nạn thọ mệnh của Vân Thiên La chỉ cách có ba mươi năm, hiện giờ hắn vẫn đang bế quan, biết đâu được qua ngày mai đã vẫn lạc.
Đến gặp sớm ngày nào tốt ngày nấy.
Mười ngày sau, tại La Tông.
Trong phòng nghị sự ở đệ nhất thánh địa.
Các vị trưởng lão nhìn sắc mặt khó coi của Đan Vân Tranh, bèn lên tiếng an ủi:
“Nhị trưởng lão cần gì phải lo lắng như thế. Lộ Bình làm người cẩn thận, chuyến đi này ắt hẳn không có vấn đề gì.”
Đan Vân Tranh thở dài nói:
“Tổ sư gia từng nói, chúng ta quyết không thể đối địch với Ma Thiên Các. Bây giờ nghĩ lại… ôi…”
“Đan trưởng lão chỉ đi Ma Thiên Các một chuyến sao bây giờ lại mất hết chí khí thế này?” Các trưởng lão khác cười ha ha chọc ghẹo.
Đan Vân Tranh nhớ lại một tiễn kinh thế hãi tục kia của Lục Châu, trong lòng lại run rẩy.
Đúng lúc này, một tên đệ tử xuất hiện bên ngoài phòng nghị sự.
“Đệ tử bái kiến các vị trưởng lão! Lộ trưởng lão gửi phi thư cấp báo, Các chủ Ma Thiên Các muốn đích thân tới La Tông!” Trên mặt tên đệ tự kia tràn đầy bối rối.
“Cái gì?!”
Các vị trưởng lão lập tức đứng dậy, biểu tình kinh hãi.
Đan Vân Tranh không thể tin được, vội nói: “Trình lên!”
Tên đệ tử mang phi thư tới, Đan Vân Tranh xem qua một lượt, chân mày nhíu chặt.
Sau khi nàng ta xem xong, các trưởng lão khác cũng lần lượt đọc phi thư.
“Ma Thiên Các đúng là khinh người quá đáng!”
“La Tông nhận lỗi như thế còn chưa đủ sao?”
Đan Vân Tranh đã đưa cả Lạc Nguyệt Cung rồi, tại sao Ma Thiên Các còn ức hiếp người như vậy?
“Nếu hắn đã muốn tới thì chúng ta khiến hắn có đi không có về! Bình chướng của thập đại thánh địa không phải chỉ để trưng cho đẹp đâu! Còn nữa… Vân Tông vốn có mâu thuẫn với Ma Thiên Các, phải thông tri chuyện này cho Vân Tông biết.”
“Vân Tông thôi chưa đủ, tốt nhất phải kéo cả Thiên Tông vào! Tam Tông chúng ta dù thế nào cũng là một mạch, Ma Thiên Các khinh người như thế, chúng ta nhất định phải hợp lực chống lại!”
Các vị trưởng lão sôi nổi gật đầu.
Trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu đã lựa chọn xong đoàn đội đến La Tông. Tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ trong đại điện.
“Minh Thế Nhân, phi liễn chữa trị xong chưa?” Lục Châu hỏi.
Người đông thế này đương nhiên không thể dùng toạ kỵ.
Minh Thế Nhân bước lên đáp: “Sư phụ, Xuyên Vân phi liễn đã được sửa chữa xong.”
Lục Châu gật đầu nói: “Hoa trưởng lão, ngươi có ý kiến gì không?”
Hoa Vô Đạo vốn xuất thân từ Vân Tông, đưa hắn đi xem như là có người quen.
“Ta không có ý kiến gì.”
“Lộ Bình.” Lục Châu đưa mắt nhìn hắn.
“Có vãn bối!”
“Lạc Nguyệt Cung luyện hoá thế nào rồi?”
“Bẩm lão tiền bối, quá trình cực kỳ thuận lợi.”
Đây là việc Lộ Bình am hiểu nhất, nói tới chuyện này hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
Hoa Nguyệt Hành dâng Lạc Nguyệt Cung lên đưa tới trước mặt Lục Châu: “Mời Các chủ xem qua.”
Lục Châu cầm lấy Lạc Nguyệt Cung, phát hiện ba chữ Hoa Nguyệt Hành khắc trên thân cung trở nên sáng rõ hơn rất nhiều.
Lục Châu gật gù, trả lại Lạc Nguyệt Cung cho Hoa Nguyệt Hành rồi nói:
“Tuy vũ khí này chưa phải thiên giai cực phẩm, nhưng nếu sử dụng tốt thì sau này cũng có khả năng tiến cấp.”
“Đa tạ Các chủ nhắc nhở.” Hoa Nguyệt Hành rất ngoan ngoãn phục tùng. Hiện tại hình tượng của Lục Châu trong mắt nàng đã đạt đến một tầm cao mới.
Nhớ lại lúc trước khi còn ở Vân Tước cửu trọng lâu, khi Giang Ái Kiếm đề nghị nàng gia nhập Ma Thiên Các nàng còn có chút khinh thường và mâu thuẫn. Bây giờ ngẫm lại đúng là trẻ người non dạ, ngu không ai bằng.
Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thầm. Những người khác đều lục tục theo sau.
Cân nhắc việc Kim Đình Sơn không còn bình chướng, Lục Châu để lại Bệ Ngạn trên núi để trông nhà, phòng ngừa các loại chuột bọ lẫn vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận