Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 718

Lục Châu vẫn chưa xem xong quyển thư tịch nhưng cũng không có ý định kiểm tra thực hư việc này, Chư Thiên Nguyên không cần thiết phải nói dối.
Nếu nữ tử họ Lạc này không biết cách nắm giữ tu vi thì làm sao chỉ đạo cho Vân Thiên La? Thật là thần bí và khó hiểu, hệt như đế sư Đại Viêm. Nhưng có một điều có thể khẳng định, tu vi của đế sư đã vượt qua bát diệp.
Thấy Lục Châu lâm vào trầm tư, Chư Thiên Nguyên gật đầu cười: “Xem ra bản thư tịch này rất quan trọng đối với Cơ huynh. Vậy… ta có thể mang nhi tử mình đi không?”
Không chờ Lục Châu đáp lời, Chư Hồng Cộng đã vội vàng dập đầu nói:
“Sư phụ, lòng trung tâm của đồ nhi có nhật nguyệt chứng giám! Đồ nhi sẽ không đi đâu hết, cầu sư phụ khai ân!”
Chư Thiên Nguyên mặt đần thối.
Hắn ngây ngốc nhìn Chư Hồng Cộng.
Lục Châu phất tay: “Đứng lên rồi nói chuyện.”
“Vâng.” Chư Hồng Cộng gian nan đứng dậy.
“Ngươi đúng là nhi tử của Chư Thiên Nguyên. Trước kia khi vi sư thu ngươi làm đồ đệ, ngươi còn chưa đủ lớn để nhận thức mọi chuyện nên không biết việc này. Thân thể da tóc đều là phụ mẫu cho, sao có thể không nhận thân?” Lục Châu cất lời dạy bảo.
“Đây…”
Chư Thiên Nguyên nghe vậy bèn quay sang nhìn Lục Châu với ánh mắt phức tạp… Đây thật sự là Cơ lão ma?
Giang Phó che ngực đi tới, khom người nói:
“Thiếu chủ, sau khi ngài rời khỏi Cổ Thánh Giáo, Thánh chủ ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày đều nhìn về phương nam. Thánh chủ phu nhân vì quá tưởng niệm ngài nên đã mất sớm…”
“Im miệng.” Chư Thiên Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Giang Phó lập tức ngậm miệng lại không dám nói gì nữa.
Chư Thiên Nguyên cười nói: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nghe hắn nói linh tinh… Con có thể vào Nguyên Thần cảnh, ta vui vẻ hơn bất kỳ ai.”
Lục Châu nói: “Ngươi cá cược thua…”
“Ta tâm phục khẩu phục!” Chư Thiên Nguyên đáp.
Lục Châu lục tìm trong ký ức… Thiên phú của Chư Hồng Cộng vốn rất kém, vì sao sau khi nhập môn lại tốt lên như vậy? Nếu nguyên chủ Cơ Thiên Đạo có khả năng cải biến thể chất và thiên phú cho đồ đệ thì thiên phú của bọn hắn đều có thể giải thích được.
“Quỳ xuống.” Lục Châu nói.
Chư Hồng Cộng khẽ sửng sốt, nhưng thấy biểu tình sư phụ nghiêm túc bèn lập tức quỳ xuống.
Lục Châu chắp tay sau lưng nói:
“Từ xưa tới nay, ơn sinh thành lớn bằng đất, ơn dưỡng dục lớn bằng trời. Chuyện của ngươi, ngươi hãy tự mình quyết định đi.”
Chư Thiên Nguyên giật mình nhìn Lục Châu với vẻ không thể tin nổi. Đây thật sự là lời mà Cơ lão ma có thể nói ra được?
Theo hiểu biết của Chư Thiên Nguyên về Cơ Thiên Đạo thì Cơ lão ma không có lý nào lại chịu thả nhi tử về với hắn. Thậm chí đến cơ hội gặp mặt nhi tử cũng sẽ không cho…
Ma Thiên Các có một quy củ mà Chư Thiên Nguyên biết rõ: một khi gia nhập Ma Thiên Các đều phải chặt đứt với quá khứ. Thế nên Chư Thiên Nguyên mới phải ra hạ sách tiền trảm hậu tấu này.
Thật không ngờ Lục Châu lại cho Chư Hồng Cộng tự mình quyết định.
Lục Châu chắp tay nhìn về phương xa nơi hoàng hôn đổ xuống, một nửa bầu trời Thần Đô chìm trong ánh hào quang nhuộm đỏ trông mỹ lệ đến dị thường.
Dạy dỗ đồ đệ là một chuyến hành trình gánh nặng đường xa, mà phương pháp dạy dỗ của Lục Châu hắn hoàn toàn khác biệt Cơ Thiên Đạo.
Chư Hồng Cộng ngẫm nghĩ một lúc rồi xoay người về phía Chư Thiên Nguyên, dập đầu thật mạnh.
Ầm!
Cái dập đầu này khiến người da mặt dày bằng tường thành như Chư Thiên Nguyên cũng phải rung động.
Chư Hồng Cộng dập đầu ba cái rồi nói:
“Xin thứ cho ta không thể cùng ngài trở về. Sư phụ nuôi ta lớn, truyền cho ta tu vi, ta sao có thể bỏ lão nhân gia người mà đi.”
Nghe vậy, Chư Thiên Nguyên khẽ thở dài một tiếng. Đám người Giang Phó cũng tiếc hận lắc đầu.
“Thiếu chủ, nếu ngài không trở về, Cổ Thánh Giáo sẽ rơi vào tay người khác mất!” Giang Phó buồn bã nói.
Chư Thiên Nguyên nâng tay lên ngăn lại, ngắt lời Giang Phó. “Ta tôn trọng lựa chọn của con.”
Ơn dưỡng dục lớn bằng trời… Chư Hồng Cộng lựa chọn như vậy cũng là hợp tình hợp lý.
“Ta không có hứng thú với Cổ Thánh Giáo, cũng không muốn làm Thánh tử gì cả…”
Chư Thiên Nguyên lại thở dài rồi nói: “Thôi vậy… bây giờ được gặp mặt con ta cũng đã vui lòng thoả ý rồi.”
[Ting ! dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch được 500 điểm công đức.].
Lục Châu không ngờ loại chuyện này mà cũng được ban thưởng, hắn chỉ làm việc theo bản tâm, nhưng xem ra hiệu quả tất tốt.
Nghiệt đồ này, ngoài miệng thì tí ta tí tởn nhưng trong lòng cũng rất chân thành. Không uổng công lão phu dốc lòng dạy dỗ ngươi.
Lục Châu ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi khẽ gọi: “Lão bát.”
Chư Hồng Cộng hiểu ý, vội vàng đứng dậy theo sau hắn.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ buồn bã trên mặt Chư Thiên Nguyên biến mất, thay vào đó là tấm mặt mo dày hơn tường thành. “Nhi tử, trước khi đi có thể gọi ta một tiếng ‘cha’ không?”
Gọi cha? Nói thật vừa nãy khi dập đầu Chư Hồng Cộng đã có xúc động muốn gọi một tiếng cha. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng tiện ơi là tiện của Chư Thiên Nguyên, hắn đột nhiên không còn ý định đó nữa. Thậm chí còn thấy nổi da gà!
Toàn thân Chư Hồng Cộng co rụt lại, nhanh chân bước theo sau Lục Châu ra khỏi sân viện.
“Cung tiễn Cơ tiền bối!”
“Cung tiễn thiếu chủ.”
Chờ hai người rời đi, Chư Thiên Nguyên mới nói với vẻ mất mát: “Hầy… ta làm người thật là thất bại!”
Giang Phó quỳ xuống nói: “Là do thuộc hạ vô năng!”
“Thôi đi, đó là Cơ lão ma, ngươi còn cho rằng mình thắng được hắn?” Chư Thiên Nguyên lườm Giang Phó một cái.
“Chuyện này…” Gương mặt Giang Phó đỏ lên.
“Đó là vị cửu diệp đệ nhất đương thời, nếu hắn muốn ra tay độc ác thì ngươi đã chết từ lâu, sao còn đứng được ở đây? Chỉ là ta không ngờ tính tình Cơ lão ma lại thay đổi đến thế.”
“Nhưng nếu thiếu chủ không kế thừa, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn Cổ Thánh Giáo rơi vào tay người khác?” Giang Phó nói.
“Cổ Thánh Giáo đã lui về ở ẩn từ lâu, cho dù không còn cũng chẳng sao. Được nhìn thấy nhi tử sống tốt như vậy ta đã rất vui lòng.”
“Thánh chủ, vậy tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
“Đương nhiên là ở lại đây… Không nghe được một tiếng ‘cha’, sao ta có thể cam tâm rời đi. Tiểu tử thúi này, cái đồ bạch nhãn lang nhà ngươi!” Chư Thiên Nguyên hậm hực mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận