Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1742: Sáng tạo cái mới

Hoa Vô Đạo đứng lên khom người đáp: “Chưởng ấn cuối cùng của Các chủ không mạnh bằng hai chưởng ấn trước nhưng lại có thể đánh tan Lục Hợp Đạo Ấn, nói rõ chiêu này của ta có hạn mức nhất định, đánh với Thiên Giới Bà Sa rất khó có thể thắng nổi.”
Đám người lại câm nín.
Hoa trưởng lão quả nhiên là lão nhân tinh, vỗ mông ngựa thật chuẩn nha.
Lục Châu gật đầu nói: “Nếu đối thủ là Bách Kiếp Động Minh, Lục Hợp Đạo Ấn kết hợp với Tứ Phương Cơ có thể ngăn cản mọi đòn tấn công. Nhưng trong Thiên Giới Bà Sa, chiêu này quả thật vô dụng.”
Hoa Vô Đạo xấu hổ vô cùng. “Hai năm nay ta vẫn luôn tìm kiếm điểm đột phá, đáng tiếc… vẫn không có manh mối.”
Lục Châu chắp tay nói: “Trên đời vốn không có sẵn đường. Người đi nhiều mới tạo ra đường.”
Chư Hồng Cộng vỗ tay nói: “Thơ hay!”
Soạt. Đám người quay đầu nhìn hắn. Cái này mà gọi là thơ sao?
Chư Hồng Cộng gãi đầu, xấu hổ cười nói: “Ý ta là, sư phụ nói một câu bừng tỉnh người trong mộng, lời vàng ý ngọc, vô cùng chí lý…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ, “Khiến người tỉnh ngộ…”
Hoa Vô Đạo nghi hoặc hỏi: “Ý Các chủ là?”
“Sáng tạo ra cái mới.”
Lục Châu chậm rãi nói, “Phương thức tu hành của kim liên giới không giống bát liên còn lại. Chúng ta là nơi duy nhất có khả năng trảm kim liên, không bị kim liên ước thúc. Vì thế trên con đường tu hành cũng không cần đi theo lối mòn, mà phải tìm kiếm lối đi thích hợp với bản thân mình.”
“Thích hợp…” Hoa Vô Đạo suy ngẫm.
Những người khác đầu gật gù đồng tình.
Lục Châu nhấc tay nói: “Ví dụ như, hồng liên không thể biến hồng diệp thành kiếm, nhưng kim diệp lại có thể.”
Kim liên cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Lục Châu. Hắn vung tay, một mảnh kim diệp vọt về phía cự thạch, chém nó ra làm đôi.
“Lục Hợp Đạo Ấn cũng thế, không cần phải câu nệ giữ vững dàn khung. Chẳng hạn như…”
Lục Châu cất bước đi về phía trước, mỗi bước chân lại sinh ra một tự ấn.
Càn, khôn, sinh, tử, thủy, hỏa, hữu, vô, ly, hợp...
Không ngờ Lục Châu vẫn tiếp tục bước tới, tự ấn mới vù vù xuất hiện: Càn.
Lại đi thêm một bước, tự ấn thứ mười hai hiện ra: Khôn.
Tự ấn thứ mười ba: Sinh.
Cứ thế tự ấn tiếp tục sinh ra: tử, thủy, hỏa, hữu, vô, ly, hợp.
Hoa Vô Đạo kinh ngạc đến ngây người. Đám người Ma Thiên Các đang quan sát cũng ngẩn ra.
“Hai mươi bốn tự ấn?” Hoa Vô Đạo thất thanh hô lên.
“Tuy nói là phá vỡ hạn chế, sáng tạo cái mới, đề thăng hạn mức cao nhất của chiêu thức, nhưng vừa làm đã đề thăng thành hai mươi bốn tự ấn có phải là quá khoa trương rồi không?” Phan Ly Thiên đưa tay lên dụi mắt.
Lục Châu lắc đầu nói: “Nói cho đúng là, không có hạn mức cao nhất.”
Hắn tiếp tục cất bước, lại một vòng thập tự ấn mới bay ra. Lục Châu gia tăng cước bộ, bước đi như bay, vô số tự ấn bay vòng quanh thân hắn, cuối cùng sắp xếp lại thành một hình cầu chặt chẽ không một khe hở.
Mãi cho đến khi Lục Châu đi tới trước mặt Hoa Vô Đạo mới dừng lại, nói thêm một lần nữa: “Không có hạn mức cao nhất.”
Kim liên đã phá vỡ trói buộc, cần gì phải tự hạn chế bản thân.
Tu vi và thiên phú có hạn, nếu đến cả tư tưởng cũng bị giam cầm thì chính là ngu không ai bằng.
Lục Châu thả tay xuống, chắp ở sau lưng. Vô số tự ấn từ từ bay ra tứ phía như kim sắc hồ điệp, nơi nó chạm vào, cây cỏ vách đá đều hoá thành tro bụi.
Chỉ một lát sau, xung quanh đám người đã hoá thành đồng không mông quạnh.
Chỉ điểm kết thúc.
Lục Châu thản nhiên nhìn về phía Hoa Vô Đạo. Hắn biết Hoa Vô Đạo đã minh bạch đạo lý này, trong mắt đối phương có tia lĩnh ngộ.
“Có thể công, có thể thủ.”
Nói xong, Lục Châu xoay người đi về chỗ cũ.
Trầm mặc một lát, Hoa Vô Đạo mới run run mở miệng: “Một lời của Các chủ, hơn hẳn đọc sách mười năm. Thụ giáo, thụ giáo.”
Lục Châu nhìn về phía đám người, khẽ hỏi: “Còn ai có nghi vấn không? Bản toạ sẽ dốc lòng chỉ điểm…”
Phốc.
Chư Hồng Cộng đột nhiên nhào về phía trước, lảo đảo té xuống đất.
Hắn mộng bức, chấn kinh, biểu tình trên mặt không rõ là hưng phấn hay phẫn nộ. Chư Hồng Cộng quay đầu cắn răng nói: “Ai đẩy ta đó?!”
Lục Châu nghi hoặc: “Có người đẩy ngươi?”
“Ách… không không không, là đồ nhi muốn thỉnh giáo sư phụ.” Chư Hồng Cộng lập tức thay đổi thái độ, cười đáp.
Lục Châu hài lòng nhìn Chư Hồng Cộng. “Ngươi rời xa vi sư khá lâu, vi sư đúng là cần phải kiểm tra thực lực của ngươi một lần. Đứng lên đi.”
“A? Không cần kiểm tra đâu ạ, đồ nhi nhận thua.” Chư Hồng Cộng cười híp mắt nói, “Sư phụ cứ chỉ điểm đi, đồ nhi sẽ ghi nhớ thật kỹ, bảo đảm một chữ cũng không sót.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Giao thủ xong mới có thể nhận xét.”
“A?”
Chư Hồng Cộng khóc không ra nước mắt, buồn khổ đứng lên, chậm rãi gọi ra pháp thân.
Ầm!
Pháp thân vừa ra, Lục Châu đã tung chưởng như băng sơn địa liệt. Chư Hồng Cộng phát ra âm thanh như heo bị chọc tiết, bay ra ngoài.
“Sư phụ… đồ nhi còn chưa chuẩn bị tinh thần mà!”
“Ra tay bất ngờ mới có thể áp chế địch.” Lục Châu nói, sau đó lại tung ra chưởng ấn.
Ba chưởng liên tục bay ra đánh vào pháp thân Chư Hồng Cộng. Chư Hồng Cộng còn không có cơ hội đáp xuống đất đã lại bị đánh bay.
Lục Châu đánh Chư Hồng Cộng phải kêu cha gọi mẹ, hắn không hề có chút lực chống đỡ nào, chỉ có thể cầu xin tha thứ:
“Sư phụ tha mạng! Sư phụ tha mạng!”
Thật vất vả mới tìm được một cơ hội đáp xuống đất, Chư Hồng Cộng lập tức quay đầu bỏ chạy nhanh như chớp.
Đám người xấu hổ, chỉ có thể im lặng.
Lục Châu không để ý tới bọn hắn, trở về vị trí cũ ngồi chờ. Lát sau, Chư Hồng Cộng như quả cà dập ủ rũ quay trở về.
“Sư phụ, người toàn lực ứng phó như vậy đồ nhi sao có thể là đối thủ. Đến ngón tay út của người đồ nhi còn không đỡ nổi.” Chư Hồng Cộng bực tức nói.
“Vi sư chỉ dùng một thành thực lực.” Lục Châu nhàn nhạt đáp.
“A?” Chư Hồng Cộng kinh ngạc nói, “Một thành thực lực đã khiến đồ nhi chạy trối chết, cảm tưởng như sư phụ dùng toàn lực tấn công ấy. Nếu người thật sự nghiêm túc đánh, đồ nhi đã tan thành tro bụi mất rồi!”
Đám người Ma Thiên Các nghẹn lời với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận