Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 569

Lục Châu lăng không quan sát, một tay vuốt râu một tay chắp sau lưng.
Cửu diệp đúng là hữu dụng nha.
Nếu hơn trăm tên kiếm tu không tình cờ đi ngang qua thì Lục Châu phải tốn năm, sáu tấm thẻ Một Kích Chí Mạng mới có thể giết sạch đám người dị tộc.
Lát sau, đám kiếm tu rốt cuộc cũng ngự không bay về, trong đó có hai người mang theo Lan Ni.
Vị trưởng lão đứng đầu đám kiếm tu thấy người đã tề tựu đông đủ, bèn vung trường bào, lăng không hành lễ:
“Tham kiến lão tiền bối. Xin hỏi tiền bối có phải là Cơ lão tiền bối của Ma Thiên Các?”
Lục Châu nhìn thoáng qua đám người, lạnh nhạt đáp: “Các ngươi biết lão phu?”
Lời này chẳng khác nào đã thừa nhận.
Vị trưởng lão đứng đầu vội hạ thấp người, chắp tay nói: “Vãn bối là Mã Khánh của Thanh Vân Kiếm Phái, bái kiến Cơ lão tiền bối.”
Những đệ tử còn lại cũng khom người hành lễ: “Tham kiến Cơ lão tiền bối.”
“Tại sao các ngươi lại xuất hiện ở đây?” Lục Châu hỏi.
“Hồi bẩm Cơ lão tiền bối, Thanh Vân Kiếm Phái nhận được lời mời của Bồng Lai Môn, đến Bồng Lai đảo dự tiệc.” Mã Khánh không dám chậm trễ, thành thật đáp lời.
“Bồng Lai Môn?”
Lục Châu âm thầm suy nghĩ, đảo chủ Bồng Lai đảo Hoàng Thời Tiết dạo trước đến Kinh Châu Thành trợ giúp U Minh Giáo, chẳng lẽ bây giờ Bồng Lai Môn lại xảy ra chuyện?
Mã Khánh đáp: “Huyền Không đảo của Bồng Lai Môn xảy ra chuyện, Thanh Vân Kiếm Phái và Bồng Lai đảo luôn quan hệ hữu nghị nên đương nhiên phải ra tay tương trợ.”
Lục Châu nghe vậy không tiếp tục hỏi nữa. Việc của người ta chẳng liên quan gì đến mình.
Lúc này, Mã Khánh chỉ tay về phía Lan Ni đang thoi thóp, nói: “Cơ lão tiền bối, toàn bộ dị tộc đã bị xử lý, chỉ còn lại một tên này còn sống.”
“Rất tốt.” Lục Châu đạm mạc vuốt râu.
Cần khen thì vẫn phải khen.
Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái nghe vậy cảm thấy rất tự hào.
Mã Khánh nâng tay, một đạo kiếm cương lơ lửng trước người. “Không phải đồng tộc ắt có lòng riêng. Loại người này không cần phiền Cơ lão tiền bối động thủ… Để ta xử lý hắn.”
Kiếm cương bay lên, từ một hoá thành năm, nhắm thẳng vào Lan Ni.
Vừa định ra tay, Lục Châu đã cất tiếng: “Dừng tay.”
“Xin lão tiền bối phân phó.” Mã Khánh lập tức thu hồi kiếm cương, khom người đợi chỉ thị.
“Người Nhu Lợi tính tình xảo trá, quỷ kế đa đoan. Không thể để hắn thoát thân.” Lục Châu nói.
“Lão tiền bối nói phải, là ta chủ quan, sao có thể sử dụng chiêu thức thô thiển thế này.” Mã Khánh xoay người hô: “Tạo kiếm trận.”
Lục Châu nhíu mày.
Lão phu đuổi theo hắn suốt đoạn đường dài, chẳng lẽ lại để các ngươi phỗng tay trên?
Muỗi nhỏ cũng là thịt.
“Lui ra.” Thanh âm Lục Châu trầm xuống.
“A?”
Bàn tay Lục Châu nâng lên. Mã Khánh thấy vậy vội vàng phất tay: “Tuân mệnh, các ngươi mau mau tránh ra.”
“Vâng…”
Các đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái ngơ ngác né sang một bên.
Lục Châu sử dụng lực lượng phi phàm, năm ngón tay hiện ra lam quang, bốn chữ triện “Tuyệt Thánh Khí Trí” lại xuất hiện lần nữa.
Mã Khánh hô lên thất thanh: “Tuyệt Thánh Khí Trí?”
Chính lúc này, Lan Ni đột nhiên mở to mắt, hai tay huy động. Hai tên đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái bị đánh bay!
Lục Châu tung chưởng!
Mã Khánh cau mày nói: “Người Nhu Lợi quả nhiên giảo hoạt!”
Lục Châu vốn chỉ định bạo phát một phần ba lực lượng phi phàm, thấy Lan Ni đến phút này vẫn còn sống sót, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn tức giận, khẽ quát:
“Bản toạ muốn giết ngươi, ngươi không thể sống được.”
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đột nhiên phóng đại, to lên gấp hai lần, tốc độ cũng đại tăng.
Lan Ni vừa bay ra xa, thấy vậy trong lòng run lên, hoảng sợ nói: “Đây… đây chính là cửu diệp sao?”
Tuyệt vọng. Vô lực.
Chưởng ấn đánh thẳng vào mặt hắn.
Oanh!
Ngũ quan, lồng ngực, tứ chi… đều như bị dung nham vặn nát.
Thanh Vân Kiếm Phái tuy tu hành theo công pháp Đạo gia nhưng vẫn hiểu biết khá nhiều về Nho gia. Tuyệt Thánh Khí Trí trong ấn tượng của bọn hắn nào có mạnh như vậy, hoàn toàn không giống với chiêu thức Cơ lão tiền bối vừa thi triển.
Chưởng ấn lướt qua, tan thành tro bụi. bóng dáng Lan Ni chẳng còn thấy đâu nữa.
[Ting ! đánh giết một tên mục tiêu, thu hoạch được 3.000 điểm công đức.].
[Ghi chú: do mục tiêu liên kết vận mệnh nên tính cả hai sinh mạng.].
Chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí chưa tiêu tán mà tiếp tục bay về phía trước, đánh nát một đám cổ thụ chọc trời.
Đám đệ tử Thanh Vân Kiếm Phái âm thầm nuốt nước bọt, đến thở mạnh cũng không dám.
Vị Cơ lão ma nổi danh thiên hạ này ra tay rất độc ác! Quả nhiên Ma Thiên Các không có ai là người lương thiện!
Chẳng trách mấy đại môn phái vây công Ma Thiên Các đều bị diệt sạch, gần như chẳng còn người nào sống sót.
Thật là ác độc!
Nhưng cũng rất hả giận. So với Ma Thiên Các, đám người Thanh Vân Kiếm Phái càng căm ghét dị tộc hơn ai hết.
Lục Châu thu tay lại. Trận chiến này không kiếm lời, vì muốn đánh giết Lan Ni hắn đã sử dụng gần hết lực lượng phi phàm trong cơ thể.
Đám người Thanh Vân Kiếm Phái đều thần phục trước lực chấn nhiếp của cửu diệp.
Cơ lão ma không có địch ý với Thanh Vân Kiếm Phái, nhưng bọn hắn luôn cảm thấy bầu không khí rất quỷ dị. Loại cảm giác này khiến bọn hắn không rét mà run.
Lát sau, Mã Khánh chắp tay nói: “Một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí của Cơ lão tiền bối khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt!”
“Mở rộng tầm mắt!” Đám đệ tử đứng phía sau không biết biểu đạt thế nào, bèn phụ hoạ hùa theo.
Lục Châu lạnh nhạt nhìn bọn hắn, vuốt râu nói: “Lão phu không phải người không nói lý. Các ngươi có công vây quét dị tộc, thi thể của Thiên Cẩu tặng cho các ngươi.”
Nếu Thiên Cẩu còn sống có thể trợ lực cho Lục Châu, nhưng nay nó đã chết rồi, giữ lại cũng vô dụng.
Đám người ngơ ngác, thầm nghĩ, loại hung thú quanh năm ở trong đại sâm lâm này có thịt rắn chắc như củi khô, ăn không ngon miệng, nói không chừng lại còn có độc nha!
Lục Châu thấy bọn hắn vô tri như thế bèn giải thích:
“Thiên Cẩu vốn là hung thú mạnh mẽ. Da của nó có thể dùng để chế tạo khôi giáp có lực phòng ngự cực mạnh, xương có thể dùng để chế tạo vũ khí thiên giai… biết bao người mơ ước mà không được.”
Mã Khánh như được người khai sáng, vội vàng khom người:
“Nghe một lời của Cơ lão tiền bối hơn hẳn đọc sách trăm năm! Là chúng ta quá vô tri ngu muội, đa tạ tiền bối ban thưởng Thiên Cẩu!”
Đám đệ tử nghe vậy cũng mừng rỡ khấu tạ: “Đa tạ Cơ lão tiền bối.”
[Ting ! được 105 người thành kính lễ bái, thu hoạch được 1.050 điểm công đức.].
Bạn cần đăng nhập để bình luận