Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 570

Lục Châu nghĩ tới quan tài thần bí và quyển điển tịch, không nói gì thêm, chỉ khẽ phất tay.
Bạch Trạch lập tức đạp mây bước xuống. Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch rời đi.
Đám người Thanh Vân Kiếm Phái khom người đồng thanh hô: “Cung tiễn tiền bối.”
Chỉ trong phút chốc, Bạch Trạch đã biến mất ở chân trời.
Lúc này Mã Khánh mới ngẩng đầu nhìn về phương xa đầy vẻ ao ước, miệng lẩm bẩm: “Được tận mắt nhìn thấy cường giả cửu diệp, chuyến đi này thật may mắn!”
Những người khác cũng đồng tình gật đầu.
Trở về Ma Thiên Các, trời đã ngả về tây.
Đoan Mộc Sinh lăng không đứng bên ngoài bình chướng chờ sư phụ về.
Thấy Bạch Trạch xuất hiện, Đoan Mộc Sinh lập tức khom người: “Sư phụ!”
Lục Châu nhảy khỏi lưng Bạch Trạch, vừa tiến vào tầng bình chướng vừa hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Hai tên dị tộc đã bị đồ nhi và tứ sư đệ xử lý, chỉ là Hải Loa có chút vấn đề.” Đoan Mộc Sinh đáp.
“Vi sư đến xem sao.”
Lục Châu bay về phía Nam Các, đến trước cửa phòng Tiểu Diên Nhi.
Trong phòng có khá nhiều nữ tu.
“Các chủ.”
“Sư phụ!”
Mọi người đứng tránh sang bên. Thấy Lục Châu xuất hiện, ai nấy đều thở phào tỏ vẻ yên tâm.
Tiểu Diên Nhi bước ra nghênh đón. “Sư phụ, Hải Loa nói đã nhớ lại một số chuyện.”
Lục Châu còn tưởng rằng Hải Loa bị thương, nghe vậy bèn bước vào trong, thấy Hải Loa dùng tay ôm đầu ngồi trên ghế, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng. “Đưa tay ra.”
“Vâng.” Hải Loa rất nghe lời.
Sau khi kiểm tra mạch đập, Lục Châu khẽ gật đầu. Thân thể cơ năng rất bình thường.
Lục Châu ôn hoà hỏi Hải Loa: “Đã nhớ ra chuyện gì rồi?”
Hải Loa đáp: “Liên hoa… liên hoa màu đỏ.”
Trong lòng Lục Châu không khỏi kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, sợ mình làm tiểu cô nương sợ hãi.
Lục Châu nâng tay, một toà pháp thân cỡ nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay. Bên dưới pháp thân là một toà kim liên với hai mảnh liên diệp đang xoay tròn.
Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Đoan Mộc Sinh thấy vậy đều âm thầm gật đầu. Trình độ điều khiển pháp thân của sư phụ đã đạt tới mức đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hoá, muốn hiện ra mấy lá là hiện thôi.
Đương nhiên hiện ra đầy đủ cửu diệp rất lãng phí nguyên khí.
Lục Châu chỉ tay vào toà kim liên. “Nha đầu, liên hoa mà ngươi nói có phải là nó không?”
Hải Loa chớp chớp mắt, quan sát một lúc rồi trịnh trọng gật đầu. “Vâng.”
Bàn tay Lục Châu nắm lại. Pháp thân tiêu tán.
Dù là người vững vàng như Lục Châu thì giờ khắc này cũng kinh ngạc không thôi. Điều Hải Loa nói có nghĩa là… thật sự có người tu hành ra kim liên màu đỏ!
“Có biết nhìn thấy ở đâu không?” Lục Châu hỏi.
Hải Loa lắc đầu đáp: “Không biết.”
Minh Thế Nhân dè dặt nói: “Sư phụ… Hải Loa là đang nói, có người tu hành ra toà kim liên màu đỏ? Chuyện này… là giả đúng không?”
Đoan Mộc Sinh gật đầu nói: “Chưa từng thấy ai tu luyện kim liên màu đỏ cả…”
Nhưng nghĩ lại bọn họ cũng đã từng nhìn thấy toà kim liên của sư phụ có màu xanh lam, bèn hỏi:
“Có phải là do một loại bí thuật nào đó dẫn tới dị biến?”
Nguyên khí của tu hành giả thông thường khi ngưng kết thành cương sẽ có màu vàng kim. Ma thiền có màu đen, trị liệu là màu xanh lục, tầng bình chướng hấp thu năng lượng là màu xanh lam.
Nhưng màu đỏ thì… lần đầu tiên nghe thấy.
Lục Châu không trả lời câu hỏi của bọn họ mà nghĩ tới quyển điển tịch và cỗ quan tài kia.
Nếu chỉ dựa vào lời nói của một tiểu cô nương thì có khả năng nàng nói dối, cũng có thể là nàng nằm mơ thấy. Nhưng bây giờ có vật chứng đầy đủ, chuyện này hẳn là sự thật.
Lục Châu lại nghĩ tới những lời cầu nguyện ghi trong quyển điển tịch: “Nguyện mãi luôn như thế”, “Nguyện thế gian không có cửu diệp, nguyện thế gian không có thập diệp…”
Những lời này có ý gì?
Trầm tư một lát, Lục Châu lại nhìn sang Hải Loa. “Còn nhớ ra chuyện gì khác không?”
“Không nhớ rõ.” Hải Loa bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chẳng lẽ là mất trí nhớ?” Lục Châu suy đoán.
Lúc này, Minh Thế Nhân đột nhiên khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi lại cảm thấy Hải Loa không giống như người bị mất trí nhớ.”
“Ồ?”
“Người bị mất trí nhớ, ký ức bị lãng quên hoặc bị phong ấn, khi nhớ lại sẽ có những phản ứng đặc thù ở vùng não bộ. Nhưng Hải Loa thì lại không như thế.” Minh Thế Nhân nói. “Đồ nhi cho rằng trạng thái của nàng là chưa thức tỉnh.”
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Lục Châu cũng đã từng nghĩ tới nhưng lại chưa thể xác nhận.
“Có một số người trời sinh đã am hiểu một loại kỹ năng nào đó, cũng có người trời sinh đã biết tu hành. Lấy ví dụ như Lục sư muội, nàng là Bạch Dân, trời sinh đã có thể tái tạo kỳ kinh bát mạch, dù khí hải bị huỷ vẫn có thể hồi phục lại như thường.”
Minh Thế Nhân sờ cằm, tiếp tục nói: “Hải Loa có thể biết thổi sáo, nhớ ra được toà kim liên màu đỏ, nói rõ những ý thức này còn tồn tại trong đầu nàng.”
Lục Châu gật đầu nói: “Ý của ngươi là nên để Hải Loa tiếp tục tu hành, tiến vào Ngưng Thức cảnh để cường hoá ý thức.”
“Sư phụ anh minh! Ý thức được cường hoá, Hải Loa tất sẽ nhớ ra được những ký ức mơ hồ kia!” Minh Thế Nhân đáp.
Tu hành giả từ Thối Thể cảnh đến Thông Huyền cảnh đều là rèn luyện thân thể, khi vào Ngưng Thức cảnh mới là rèn luyện ý thức.
Lời này của Minh Thế Nhân rất có đạo lý. Ít nhất hiện tại bọn họ có một phương pháp để xử lý việc này chứ không phải mờ mịt như trước đây.
Chỉ là… Hải Loa hoàn toàn bỏ qua Thối Thể cảnh tiến vào Thông Huyền cảnh, kinh mạch nàng yếu ớt như vậy làm sao có thể tu luyện?
Minh Thế Nhân cười nói: “Đồ nhi biết có một thứ có thể giúp nha đầu này xử lý vấn đề kinh mạch.”
Lục Châu lộ vẻ tò mò.
Thật sự thì đối với Lục Châu, lão tứ càng nhìn càng thuận mắt. Tuy rằng hắn hơi tinh ranh một chút nhưng vào những lúc quan trọng luôn đưa ra được nhiều ý tưởng hữu dụng.
Lục Châu tuy có ký ức và lịch duyệt ngàn năm nhưng không phải là người toàn năng.
“Vật gì mà thần kỳ thế?”
Minh Thế Nhân đáp: “Lam Điền Ngọc.”
Lục Châu vuốt râu, khẽ nói: “Là vật của thế tục, được các thương nhân và vương công quý tộc yêu thích. Nó thì có tác dụng gì?”
“Sư phụ, Lam Điền Ngọc này không phải là Lam Điền Ngọc của phàm nhân. Nghe đồn trong Đông Hải Vực có một loại ngọc nằm trong bụng cá, tích luỹ qua nhiều năm tháng, hấp thu tinh hoa của nước nên linh khí rất nồng đậm. Khi đeo vật này, da thịt sẽ trắng mịn như ngọc, kỳ kinh bát mạch được tẩm bổ trường kỳ trở nên vô cùng mạnh mẽ.” Minh Thế Nhân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận