Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1553

Trầm mặc một lát, Trấn Nam Hầu nói: “Cho đến nay bản hầu vẫn không hiểu được vì sao hạt giống Thái Hư lại mất.”
Triệu Dục nói xen vào: “Có khi nào là người trong Thái Hư lấy không?”
Đám người nhìn về phía Trấn Nam Hầu. Rất có thể trong Thái Hư có Chí Tôn tồn tại, nếu là loại cường giả này thì cho dù có mười Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu cũng không thủ hộ được hạt giống Thái Hư.
“Không có khả năng.”
Trấn Nam Hầu giải thích, “Nếu là người trong Thái Hư ra tay, bọn hắn không cần thiết để lại người sống. Mà sau khi hạt giống mất, người trong Thái Hư cũng đã tới Ngung Trung.”
Thiên Ngô lại nhìn về phía Minh Thế Nhân. “Người trong Thái Hư cho ngươi hạt giống sao?”
Minh Thế Nhân lắc đầu đáp: “Đương nhiên là không, đây là sư phụ cho ta.”
Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu đồng loạt nhìn về phía Lục Châu, trong mắt tràn ngập nghi hoặc và kinh ngạc.
Lục Châu cau mày.
Phần ký ức bị hao tổn trong thuỷ tinh cầu ký ức khiến Lục Châu không cách nào xác nhận Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu có từng nhận biết mình hay không.
Lại thêm chuyện của Lục Thiên Thông nên hắn luôn làm việc rất cẩn thận.
Lục Châu hỏi: “Các ngươi có nhận ra lão phu?”
Thiên Ngô lắc đầu.
Thật là kỳ quái. Cơ Thiên Đạo lấy đi mười viên hạt giống Thái Hư chứ không phải một, nên nhất định hắn đã đến Ngung Trung.
Như vậy… với tu vi của Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu, vì sao lại không phát hiện ra Cơ Thiên Đạo?
“Trước kia lão phu có tham dự kế hoạch Thái Hư.” Lục Châu nói.
Đám người lập tức nhìn Lục Châu đầy kinh ngạc.
Dám tham dự kế hoạch Thái Hư đều là người không sợ chết, phàm là người sống sót đều trở thành cường giả khiến người ta kính ngưỡng. Không ngờ Các chủ cũng có một đoạn truyền kỳ như thế.
“May mắn thu được một viên hạt giống Thái Hư.” Lục Châu chỉ nhắc tới một viên.
“Là số mệnh.” Thiên Ngô không khỏi lắc đầu. “Thiên Hồn Châu tới gần hắn là phát ra quang hoa, đủ để chứng minh lai lịch của hạt giống này.”
Lục Châu xoay người nhìn Minh Thế Nhân, ném ra Thiên Hồn Châu.
Thiên Hồn Châu bay lượn quanh người Minh Thế Nhân một vòng. Vốn nó đang ảm đạm, đột nhiên phát sáng lên!
Mà đúng lúc này, một nửa thân cây Trấn Nam Hầu đột nhiên vỡ ra thành bã vụn, hoá thành bụi than.
Thiên Ngô ho khan kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, sau đó cười một tiếng, mơ màng nói:
“Thiên ý… đây quả nhiên là số mệnh.”
Soạt!
Nửa còn lại của Trấn Nam Hầu cũng hoàn toàn vỡ nát.
Tại vị trí giữa thân cây có một khối đá hình trụ tròn, bên trên khắc một dòng chữ: Trấn Nam Hầu chi mộ.
Phía trên bia đá là một bộ khô lâu, toàn thân khô lâu đều khắc ký hiệu quỷ dị.
Cho dù đám người không quá thích nhìn cảnh tượng này, nhưng nhìn thấy kết cục của một đời cường giả Trấn Nam Hầu, đám người vẫn thở dài lắc đầu không thôi.
“Lại là bí thuật ký sinh.”
“Thật đáng buồn.”
Bọn hắn không sai.
Cho tới bây giờ, con đường tu hành nào có đúng và sai?
Ha ha ha ha…
Thiên Ngô khôi phục lại bộ dáng nữ tử, trong tiếng cười tràn ngập bi thương và buồn bã.
Đám người liên tục lùi về sau.
Nàng ta không nhìn Trấn Nam Hầu mà ép buộc bản thân nhìn về phía khác, mãi cho đến khi thất khiếu chảy máu.
“Này…”
Đám người lại lui về sau.
Chỉ có mình Lục Châu đạm nhiên mà đứng, thở dài nhìn Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu.
“Sư phụ, nàng ta cũng phải chết sao?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.
Lục Châu không đáp lời nàng.
Tiểu Diên Nhi nói: “Còn có Thiên Hồn Châu mà.”
“Thiên Hồn Châu không cứu được nàng ta.” Lục Ngô nói, “Tín niệm của nàng ta đã sụp đổ, Mệnh Cách toàn thân đều hội tụ trong Thiên Hồn Châu, đan điền khí hải đã bị tổn hại hết thuốc chữa.”
Khi tiếng cười của Thiên Ngô dừng lại, hai mắt nàng ta như đã mất đi ánh sáng, chìm vào trong hắc ám.
Tuổi xuân trôi qua rất nhanh, dung nhan suy giảm, trong chớp mắt Thiên Ngô biến thành một lão thái bà.
Cuối cùng, Thiên Ngô xoay người nhìn về phía Trấn Nam Hầu, nói:
“Hạt giống Thái Hư mang theo kỳ vọng của hai chúng ta, hy vọng ngươi có thể được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận.”
Lời này rõ ràng là nói với Minh Thế Nhân.
“Được Thiên Khải Chi Trụ thừa nhận?”
“Ta tin tưởng trên người ngươi có phẩm chất đáng quý hiếm có… bởi vì ngươi có thể thông qua Quỷ Lâm Trận.” Giọng Thiên Ngô càng lúc càng thấp.
Lục Châu rốt cuộc cũng hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Ngươi và Trấn Nam Hầu là phu thê?”
Thiên Ngô trầm mặc không nói.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Cả đời là địch, hoá ra lại là người thân cận nhất.
“Vậy vì sao các ngươi lại cứ tranh đấu với nhau?” Tiểu Diên Nhi không tài nào hiểu nổi.
Thù hận gì có thể khiến hai người đấu đá tới bây giờ?
Thiên Ngô nói: “Hãy để bí mật này vĩnh viễn chôn vào lòng đất đi. Cuối cùng, ta chỉ có một thỉnh cầu.”
Đám người vốn lại định hỏi thêm nhưng Lục Châu đã giơ tay lên ngăn lại. “Nói đi.”
“Chôn chúng ta dưới đáy hồ.”
“Lão phu đáp ứng ngươi.”
“Đa tạ.”
Dung nhan suy yếu, hai mắt vô thần, Thiên Ngô rốt cuộc nói ra câu nói cuối cùng trong đời mình.
“Có lẽ, ngươi chính là người có thể cải thiên hoán địa.”
Nói xong, nàng hoá thành một pho tượng.
Đời này có ai chẳng muốn vĩnh sinh bất tử? Tu hành giả nghịch thiên cải mệnh, mục đích cuối cùng là vì cái gì?
Bụi về với bụi, đất về với đất.
Có lẽ chính bọn hắn cũng không biết câu trả lời.
Bí ẩn chi địa một khi trở nên an tĩnh, thì an tĩnh đến doạ người. Gió đêm thổi vù vù không ngừng, tựa như trong một nấm mồ.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Châu vung tay nói: “Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
Lục Châu thở dài một tiếng: “Ngươi mai táng bọn hắn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân không còn chút nào dáng vẻ bất cần đời, nghiêm túc bước tới.
Đầu tiên hắn nhảy xuống đáy hồ, sau khi đã xử lý sạch sẽ hoàn cảnh xung quanh, hắn đào một hố sâu tương đối bằng phẳng rồi nhảy lên bờ, cẩn thận thu thập di thể của Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô.
Những người khác rất muốn giúp đỡ Minh Thế Nhân, nhưng trong trường hợp này, ý của người đã khuất là quan trọng nhất nên bọn hắn chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Kỳ thật mọi người không chán ghét Trấn Nam Hầu và Thiên Ngô, thậm chí còn có chút đồng tình.
Đáng tiếc lưu lạc đến bước này, chỉ còn lại tiếng thở dài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận