Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1745: Đã đến sao không tâm sự một chút?

Triệu Hồng Phất cười đáp: “Phù văn thông đạo cỡ nhỏ thì chỉ cần hai ngày là đủ. Thông đạo cỡ lớn thì cần một tháng.”
“Cỡ nhỏ là được.”
“Không thành vấn đề.” Triệu Hồng Phất đáp chắc nịch.
Lục Châu gật đầu nói tiếp: “Tả hữu sứ, ba vị hộ pháp và bốn vị trưởng lão cùng bảo vệ Triệu Hồng Phất.”
“Tuân mệnh.” Đám người đồng thanh đáp.
“Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tần Nại Hà, tu vi ba người các ngươi cao nhất, hãy bảo vệ mọi người.”
Ba người gật đầu.
Lục Châu nhìn mọi người rồi nói: “Những người khác ở yên tại chỗ chờ lệnh, không được cách xa Lục Ngô và Thừa Hoàng.”
“Vâng.”
Lục Châu khống chế Bạch Trạch bay lên không trung. “Bản toạ đi trước tìm hiểu một phen.”
Vù.
Lục Châu và Bạch Trạch biến mất ở phía chân trời.
Đám người đưa tay lên dụi mắt. Chư Hồng Cộng mơ mơ hồ hồ nói: “Từ bao giờ mà Bạch Trạch bay nhanh dữ vậy?”
“Đúng là quá nhanh.”
Chư Hồng Cộng véo tai Đương Khang nói: “Đến bao giờ ngươi mới nhanh được như thế hả?”
Đương Khang ụt ịt mấy tiếng, nằm bẹp xuống đất giả chết.
Vu Chính Hải vỗ vỗ Bệ Ngạn nói: “May mà Bệ Ngạn không phải dựa vào tốc độ.”
“Cát Lượng cũng thế.” Ngu Thượng Nhung phụ hoạ.
Tiểu Diên Nhi nhìn mọi người rồi nói: “Tiểu Hỏa Phượng của ta còn chưa bay sỏi, không cần phải so đo với đám lão gia hoả này.”
Lục Ngô, Thừa Hoàng, Anh Chiêu và Đế Giang quay đầu nhìn nàng. Tiểu tổ tông à, dùng cái từ thô bỉ đó để mô tả bọn ta nghe có lọt tai không hả?
Lúc này, Anh Chiêu cứ đi tới đi lui tại chỗ, nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ với vẻ bất an.
“Tiểu sư muội, nó làm sao thế?” Đoạn đường này Chiêu Nguyệt đi cùng Anh Chiêu, nàng luôn cảm thấy nó có vẻ không được bình tĩnh.
Anh Chiêu ngẩng đầu nói gì đó. Hải Loa phiên dịch lại:
“Anh Chiêu đến từ khu vực trung tâm, nó cảm giác được nơi này là khu vực bên ngoài nhưng lại có khí tức nguy hiểm không thua kém gì khu vực trung tâm nên rất bất an.”
“Đừng lo lắng. Có Các chủ ở đây sẽ không gặp phải chuyện gì.”
Mọi người gật đầu đồng tình.
...
Trong khi đó, Lục Châu và Bạch Trạch đang xuyên toa qua một rừng cây.
Để phòng ngừa trúng cạm bẫy, Lục Châu lấy Thái Hư Kính ra chiếu rọi khắp nơi.
Trên không trung trăm mét, Thái Hư Kính chiếu xuống cánh rừng. Một vòng sáng lờ mờ xuất hiện.
“Quả nhiên có trận pháp.”
Lục Châu và Bạch Trạch tránh né trận pháp, đi vòng qua. Khi đến một ngọn núi đá, Lục Châu dừng lại quan sát. Trận pháp này quá mới mẻ, tuyệt đối không phải do các tiên hiền lưu lại.
“Nơi này có người?”
Lục Châu hạ thấp độ cao, đáp xuống một tảng đá lớn. Thiên Khải Chi Trụ có đường kính mấy trăm trượng đang đứng cách đó không xa.
Lục Châu mặc niệm thần thông khứu giác, phân rõ mùi vị xung quanh.
“Có mùi của Quán Hung?” Lục Châu nhíu mày. Tại Trấn Thọ Khư hắn từng ngửi được loại mùi vị gay mũi và hôi chua của đám người này.
“Bay về phía trước năm trăm mét.” Lục Châu nói.
Bạch Trạch hiểu ý làm theo. Trên không trung cách đó năm trăm mét, Lục Châu cúi đầu quan sát bên dưới, phát hiện một đám người Quán Hung lít nha lít nhít quỳ rạp trên mặt đất.
Bọn hắn yên tĩnh nằm đó như cá đang phơi khô, đại đa số đều ở trần phơi ra làn da ngăm đen, chỉ có một số ít mới mặc y phục.
“Quả nhiên là người Quán Hung. Vì sao bọn hắn lại ở đây?” Lục Châu kỳ quái không thôi.
Nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ, Lục Châu hạ lệnh: “Bay vòng qua.”
Hắn không muốn kinh động đám người Quán Hung, trước cứ đến xem Thiên Khải Chi Trụ đã rồi tính.
Bạch Trạch quay đầu, lượn quanh một vòng tránh né đám người Quán Hung, bay về phía Thiên Khải Chi Trụ.
Cự trụ này trông chẳng khác gì Thiên Khải Chi Trụ ở Ngung Trung. Xung quanh trụ phát tán ra mùi vị thiên tài địa bảo vô cùng nồng đậm, một số hung thú đang nằm nghỉ ngơi quanh trụ, bên trong hẳn cũng có thú hoàng.
Lục Châu không gấp gáp tiến vào Thiên Khải Chi Trụ.
Hắn thay đổi phương hướng, bay về phía tây. Không bao lâu sau đã bay tới Hoàn Hình hồ thanh tịnh.
Hoành Hình hồ rất rộng, ở giữa hồ có một gốc tang thụ cực lớn. Tang thụ nở hoa rợp trời, màu vàng nhạt toả sáng lấp lánh như một cảnh đẹp trong truyện cổ tích.
“Đế Nữ Tang.” Lục Châu nhẹ giọng tự nhủ.
Lục Châu đã gặp thần thi Doanh Câu, mà Đế Nữ Tang tuy mang danh thần thi lại chẳng giống một chút nào cả.
Hoàn Hình hồ cực kỳ yên tĩnh. Trên mặt hồ có rất nhiều Bạch Hạc đang trôi nổi, trông như tuỳ tiện nhưng kỳ thực rất có kỷ luật.
Lục Châu sử dụng thần thông thính lực và khứu giác bao trùm phạm vi mấy ngàn mét nhưng vẫn không phát hiện ra Đế Nữ Tang.
“Người đâu?” Lục Châu nghi hoặc.
Hắn kiểm tra trên tang thụ cũng không phát hiện ra nàng. Hồi tưởng lại cảnh tượng nàng cưỡi Bạch Hạc bay đi, có lẽ là có việc nên đã rời đi từ trước rồi.
Lục Châu thu hồi thần thông, nghi hoặc nhìn về phía Thiên Khải Chi Trụ. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ…
Soạt !
Một thân ảnh vọt ra khỏi mặt nước khiến sóng nước văng lên cao.
Lục Châu lập tức xoay người, rốt cuộc nhìn thấy Đế Nữ Tang mặc chiếc váy vàng nhạt trong ngần như ánh trăng.
Váy dài tung bay, trong nháy mắt biến thành đôi cánh! Sau đó chậm rãi khép lại. Lông trên cánh lại hoá thành chiếc váy bay thướt tha trong gió.
Lục Châu nhìn nàng, không thấy Chân Thực Chi Nhãn hiện ra thông tin gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên tầng mê vụ, thời gian không còn sớm, cũng nên trở về.
Đã xác nhận Đế Nữ Tang ở đây, vậy tiếp theo phải nghĩ cách để các đồ đệ được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng, kích hoạt hạt giống Thái Hư.
Ngay khi Lục Châu chuẩn bị rời đi, từ phía tang thụ bỗng truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng và giọng nói réo rắt.
“Đã đến rồi, sao không qua đây tán gẫu một chút?”
Giọng nàng vừa thanh đạm vừa có ý trêu chọc, vừa băng lãnh lại vừa ấm áp.
Lục Châu nhíu mày. Rốt cuộc vẫn bị phát hiện, tu vi của nàng quả nhiên không đơn giản.
Lục Châu xoay người nhìn về phía đại tang thụ. Đế Nữ Tang đang ưu nhã ngồi trên cây, khẽ cười nhìn Lục Châu. Bàn chân nàng trắng nõn nà, thỉnh thoảng lại đung đưa khiến mấy đoá hoa vàng nhạt rơi xuống mặt nước.
Lục Châu và Bạch Trạch bay về phía Hoàn Hình hồ, khi đến cách nàng trăm mét thì dừng lại. Hắn thản nhiên hỏi: “Đế Nữ Tang?”
Đế Nữ Tang nói: “Ngươi chính là người trốn trong hạp cốc?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận