Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1414

Ngu Thượng Nhung đột nhiên biến chiêu, gậy gỗ trong tay vù vù rung động, toát ra hơn vạn đạo kiếm cương quét ngang.
Lục Châu bắt đầu phản kích. Quy Khứ Lai Hề Nhập Tam Hồn, hư ảnh loé lên. Tam đạo bóng ảnh lập tức biến thành lục đạo, rồi thành cửu đạo.
Ngu Thượng Nhung giật nảy mình, thu hồi gậy gỗ, không ngừng lùi lại.
Ầm!
Lưng Ngu Thượng Nhung tê rần, thân thể bị một cỗ lực lượng đánh bay. Còn chưa rơi xuống, một bóng ảnh khác đã đánh trúng cánh tay hắn.
Chát!
Gậy gỗ bay ra.
Ngu Thượng Nhung lăng không xoay chuyển, muốn thay đổi cục diện. Nhưng từ phía trên lại xuất hiện một bóng ảnh khác, tung ra một “kiếm” đâm vào bụng hắn.
Phanh!
Sau đó, tay, vai, eo, chân… toàn bộ cơ thể Ngu Thượng Nhung đều bị gậy gỗ đánh trúng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Phanh phanh phanh…
Tiểu Diên Nhi lập tức dùng hai tay che mắt, chỉ hé ra một đường nhỏ để quan sát tình hình.
Rốt cuộc thân ảnh hai người cũng dừng lại, đứng đối mặt nhau, tựa như chưa hề động thủ.
Tay phải Ngu Thượng Nhung cầm gậy gỗ, bàn tay khẽ run. Lục Châu vẫn chắp một tay sau lưng, một tay cầm gậy gỗ.
Cương khí tiêu tán.
“Kết thúc rồi sao?” Đám người mộng bức.
“Chưa thấy rõ ràng gì cả… thế là hết rồi?”
“Tu vi ngươi còn yếu, thấy không rõ cũng không có gì lạ. Không ngờ nhị tiên sinh lại có thể toàn thân nguyên vẹn sau cuộc luận bàn với Các chủ, hẳn là kiếm thuật đã đạt tới thượng thừa.”
Vừa nói xong, cây gậy gỗ trong tay Ngu Thượng Nhung bị cắt ra, vết cắt chỉnh tề khiến nó phân liệt thành ba đoạn rơi xuống mặt đất.
Soạt !
Quần áo trên người Ngu Thượng Nhung tựa như cùng một lúc bị ai xé rách, vết cắt bén như lưỡi đao, thân trước hắn rách rưới không dưới hai mươi chỗ, sau lưng có khoảng ba mươi chỗ.
Đám người sửng sốt.
Đây là nhị sư huynh nho nhã hiền hoà? Sao bây giờ lại giống ăn mày đầu đường xó chợ thế này?
Thôi xong, sư phụ đúng là biến thái mà! Nhị sư huynh là người sĩ diện, sư phụ lại ra tay hung ác không chừa cho chút mặt mũi nào, chẳng khác gì năm đó.
Là người thì đều có tôn nghiêm nha!
Nhưng không một ai dám nói chuyện.
Lục Châu mở miệng phá vỡ sự im lặng: “Kiếm đạo của ngươi đã có chút thành tựu, tiến bộ không ít, rất đáng khen ngợi.”
Lục Châu thả tay xuống, trên ống tay áo có một vết cắt rất nhỏ khó lòng nhìn thấy.
“Đa tạ sư phụ chỉ giáo.” Ngu Thượng Nhung nói xong, xoay người rời đi. Cái hình tượng này thật là quá mất mặt.
“Chờ đã.” Lục Châu gọi.
Ngu Thượng Nhung dừng lại. Chúng đồ đệ hít sâu một hơi, lại còn phải tru tâm sao?
“Ngươi có biết mình thua ở đâu không?”
Ngu Thượng Nhung lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Lục Châu vừa dạo bước vừa nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là một loại kiếm thuật không tệ, nhưng quá mức bảo thủ sẽ chỉ tự khiến bản thân bị trói buộc.”
Ngu Thượng Nhung kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Châu lại nói: “Quy Nguyên Kiếm Quyết là do vi sư truyền cho ngươi. Dù kiếm quyết có thiên biến vạn hoá thế nào thì đều bị vi sư đoán trước được. Ngươi không bại thì ai bại?”
Thì ra là thế. Đám người đồng loạt gật đầu.
Ngu Thượng Nhung cũng có chút minh ngộ.
Kỳ thực, đổi lại là một người khác sẽ rất khó thắng nổi Ngu Thượng Nhung. Mà Ngu Thượng Nhung thà luận bàn với đại sư huynh cũng không nguyện ý so kiếm với sư phụ, bởi vì hắn cũng hiểu rõ Đại Huyền Thiên Chương của đại sư huynh, đôi bên đều hiểu biết lẫn nhau, coi như công bằng.
“Ngu Thượng Nhung.” Lục Châu gọi.
“Có đồ nhi.”
“Lấy tạo nghệ về kiếm đạo của ngươi, hãy thử tự sáng tạo một kiếm quyết mới đi.”
“Tự sáng tạo?!” Ngu Thượng Nhung như được người lay tỉnh, lập tức mừng rỡ đáp, “Đa tạ sư phụ chỉ điểm!”
Vu Chính Hải đi tới, trong lòng âm thầm thở dài, nhị sư đệ thật là thảm, mất mặt như vậy còn miễn cưỡng cười vui.
“Nhị sư đệ, đệ không sao chứ? Sư phụ cũng vì muốn tốt cho đệ thôi.”
Ngu Thượng Nhung đáp: “Đại sư huynh nghĩ nhiều. So kiếm thất bại nói rõ ta còn có không gian để tiến bộ. Nếu vì cái gọi là tôn nghiêm mà không chịu nhìn vào khuyết điểm thì mới là kẻ ngu xuẩn.”
Vu Chính Hải câm nín.
Nói xong, Ngu Thượng Nhung xoay người đứng sang một bên.
Mạnh Trường Đông tâm tư tinh xảo, lại đi chuẩn bị một đống gậy gỗ, cung kính đưa cho Vu Chính Hải một cây.
Vu Chính Hải nói: “Ta không cần. Sư phụ, đồ nhi dùng chưởng làm đao.”
Lục Châu khen ngợi gật đầu: “Được.”
Hắn vừa nói xong, Vu Chính Hải lập tức vọt tới, vừa ra tay đã là Đại Huyền Thiên Chưởng.
Lục Châu nghiêng người né tránh, đao cương vừa chém xuống đất đột nhiên nở rộ thành tinh mang đầy trời.
Vu Chính Hải thấy Ngu Thượng Nhung dùng chiêu cũ bị thua thiệt, nhạy bén đổi mới chiêu thức khiến sư phụ không thể dự đoán được.
Nhưng những đao cương kia vừa mới xuất hiện, Lục Châu đã tung người nhảy lên, năm ngón tay áp xuống.
“Chưởng pháp?” Vu Chính Hải trợn mắt thầm nghĩ, sư phụ, người chơi xấu nha! Không phải đã nói dùng đao pháp sao?
Chưởng ấn bao trùm phương viên trăm mét, Diễn Võ trường dù lớn cũng không chịu nổi chưởng ấn của Thiên Giới Bà Sa. Chưởng ấn hùng vĩ bậc này là muốn hủy cả hoàng thành hay gì?
Trong lúc mọi người còn đang mộng bức, chưởng ấn đột nhiên phân tán, hoá thành đao cương đầy trời.
“Huyền Thiên Tinh Mang?” Vu Chính Hải ngây ngốc nói.
Đại phong xa xoay tròn rơi xuống, Vu Chính Hải vung ra vô số chưởng đao chống cự.
Phanh phanh phanh…
Hai người luận bàn kịch liệt hơn trận với Ngu Thượng Nhung nhiều. Vu Chính Hải là người hào sảng, không thích chiêu số quá tinh tế, vừa vung tay là cương khí bắn ra bốn phía, rất có khí thế bài sơn đảo hải.
Đám người quan chiến lập tức lui về sau.
Huyền Thiên Tinh Mang đều bị chưởng đao của Vu Chính Hải ngăn trở, rơi xuống mặt đất.
Trong lòng Vu Chính Hải không khỏi mừng thầm, ta ngăn trở được Đại Huyền Thiên Chương của sư phụ, ta mạnh hơn nhị sư đệ đúng không?
Đúng lúc này, Huyền Thiên Tinh Mang đang rơi xuống đất lại đột nhiên quay đầu chém về phía Vu Chính Hải.
“Đại sư huynh cố lên!”
Tiểu Diên Nhi hô lên một tiếng, sau đó tiếp tục dùng hai tay che mắt, chỉ dám hé ra một đường để quan sát.
Hai đạo tàn ảnh loạn đấu, tình cảnh quen thuộc quá, không thể không phòng.
Khoảng một khắc đồng hồ sau, cương khí tiêu tán, đôi bên tách ra đứng đối mặt nhau.
Đám người vội vàng dụi mắt nhìn Vu Chính Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận