Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1878: Vũ tộc không xứng làm quản gia

Khâm Nguyên ngượng ngùng nói: “Đã lâu rồi ta không giao thủ với nhân loại, không dùng đúng lực cho lắm, xin Lục các chủ thứ lỗi.”
“Không sao.”
Người kia bị Lục Châu dùng Ma Đà Thủ Ấn tóm lấy, tra hỏi bằng giọng băng lãnh cùng cực:
“Lão phu chỉ hỏi một lần, nghĩ kỹ rồi trả lời. Minh Đức đang ở đâu?”
Người kia run rẩy tuyệt vọng, lắp bắp nói: “Hắn… hắn trở về Đại Uyên Hiến.”
“Trở về rồi?”
Có người nói: “Hình như hắn trở về thật, để gọi cứu binh gì đó. Hẳn là vì muốn tìm được nha đầu kia nên không tiếc sử dụng thượng cổ thánh thú.”
Lục Châu liếc nhìn đám người: “Các ngươi cam tâm bán mạng cho bọn hắn?”
“Chúng ta cũng hết cách rồi, đều bị hắn đánh dấu ấn ký. Bây giờ mười hai vũ nhân chết, e là chúng ta cũng không có kết quả tốt.” Đám người thở dài đáp.
Lục Châu thu hồi Ma Đà Thủ Ấn, tu hành giả kia té xuống đất. Hắn đã bị Khâm Nguyên đánh trọng thương, nếu không kịp thời cứu chữa thì không có hy vọng sống.
Đám người đã hoàn toàn chết lặng. Bọn hắn chết vô số người, bây giờ không còn hy vọng vào tương lai gì nữa.
Minh Thế Nhân nói: “Sư phụ, hay là chúng ta đi thôi. Đám người này chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Lão phu muốn ở đây chờ Minh Đức. Mười hai tên vũ nhân chết, hắn đương nhiên sẽ cấp tốc quay lại đây.”
Minh Thế Nhân cạn lời.
Khâm Nguyên cười nói: “Ta nguyện ý đi cùng Lục các chủ.”
Lục Châu chậm rãi bay vào một cung điện trong hoàng cung nghỉ chân. Minh Thế Nhân và Khâm Nguyên vội vàng theo sau.
Đám tu hành giả Đại Hàn đáp xuống đất, thẫn thờ nhìn vết máu đầy đất mà thở dài.
Chiều hôm đó.
Phía chân trời đột nhiên xuất hiện một con hung thú phi cầm khổng lồ, trên lưng nó có hơn mười bạch bào tu hành giả.
Con hung thú có sải cánh dài ngàn trượng, toàn thân xanh biếc, hai cánh lập loè huỳnh quang.
Khâm Nguyên nói: “Là Minh Loan.”
“Minh Loan?” Minh Thế Nhân hỏi.
“Nó là một trong những hung thú tồn tại từ thời thượng cổ, cực kỳ am hiểu cách truy tung.”
“Vậy là vẫn không bằng ngươi.” Minh Thế Nhân cười nói.
Khâm Nguyên không tức giận, chỉ cảm thấy rất bó tay với cách so sách này của Minh Thế Nhân. “Minh Loan am hiểu truy tung chứ không phải chiến đấu. Đạt tới cấp thánh thú thì đều rất ghê gớm rồi.”
Minh Thế Nhân gật đầu: “Vì tìm được cửu sư muội mà bọn chúng đã dốc hết vốn liếng.”
Lúc này, trên lưng Minh Loan truyền tới tiếng gầm thét như sấm: “Kẻ nào to gan lớn mật, dám giết người của ta?”
Tu !
Minh Loan phát ra tiếng kêu bén nhọn đến chói tai khiến đám tu hành giả Đại Hàn phải vội vàng bịt chặt tai lại.
Bạch bào lão giả đứng trên lưng Minh Loan, giận điên người nhìn xuống phía dưới. Mặt đất toàn là mảnh vụn thi thể của đồng tộc hắn. Hắn cấp tốc chạy về đây là vì muốn nhìn xem kẻ nào to gan như vậy.
“Trần Phu! Ra đây!”
Chỉ có đại thánh nhân Trần Phu mới có năng lực này, tu hành giả khác tuyệt đối không làm được.
Đám tu hành giả Đại Hàn nhìn về phía cung điện.
Lục Châu ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Minh Đức, rốt cuộc ngươi cũng tới.”
Người đứng trên lưng Minh Loan chính là Minh Đức trưởng lão của Vũ tộc. Tâm tình hắn vốn đang không tốt, khẽ nhíu mày nhìn người đứng trong cung điện.
“Là ngươi?!” Trong giọng nói mang theo kinh ngạc và phẫn nộ.
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Ngươi đến Đại Hàn gióng trống khua chiêng tìm đồ nhi của lão phu, sao lão phu có thể không tới.”
Minh Đức trưởng lão ức chế cơn phẫn nộ trong lòng, cười lạnh nói: “Nếu ngươi chịu xuất hiện thì dễ nói rồi. Giao tiểu nha đầu ra đây, ân oán giữa ngươi và Đại Uyên Hiến xem như xoá bỏ.”
“Nếu lão phu không muốn thì sao?”
“Nếu không phải vì nể mặt Bạch Đế, ngay cả tư cách tiến vào Đại Uyên Hiến ngươi cũng không có, càng không có tư cách nói chuyện với ta!” Minh Đức trưởng lão nói.
Nghe được lời này, sắc mặt Khâm Nguyên tối sầm lại, lăng lệ nói: “Vũ tộc từ bao giờ lại phách lối như thế?”
Minh Đức trưởng lão chuyển mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai không quan trọng. Ta nhớ rõ thời kỳ thượng cổ, Vũ tộc đến tư cách làm quản gia cho Ngũ đế cũng không có. Không ngờ nhiều năm sau, thế đạo lại biến thành khó coi như thế.”
Minh Đức trưởng lão bị đối phương mỉa mai, thẹn quá hoá giận liền đẩy ra một chưởng: “Ta giết ngươi trước!”
Một chưởng ấn đen như mực giáng xuống, nhưng vừa đến trước người Khâm Nguyên vài mét đã tự động tiêu tán.
“Hả?” Minh Đức trưởng lão kỳ quái nhìn Khâm Nguyên.
Khâm Nguyên cười nói: “Ra là đạo thánh.”
Cảm giác được đối phương không đơn giản, Minh Đức trưởng lão nói: “Ta phụng mệnh Đại Uyên Hiến và Thái Hư đến đây làm việc. Ngươi muốn đối địch với Thái Hư?”
Nhắc tới Thái Hư, Khâm Nguyên không dám khinh thường bèn quay đầu nhìn Lục Châu. Hiện tại tỏ rõ thái độ địch ý với Thái Hư thì còn hơi sớm.
Lục Châu vẫn thản nhiên nói: “Ngươi phụng mệnh vị nào trong Thái Hư?”
Minh Đức trưởng lão không giấu giếm, chắp tay lên không trung nói: “Khương đạo thánh, người đứng đầu Ngân Giáp Vệ trong Đồ Duy điện.”
Khương Văn Hư?” Lục Châu nhíu mày.
“Nếu ngươi biết Khương đạo thánh thì ta cũng không cần nói nhiều nữa.”
Khâm Nguyên tức giận nói: “Thái độ của Vũ Hoàng cũng giống như ngươi?”
“Nói nhảm.” Minh Đức trưởng lão lười đáp lời.
Khâm Nguyên trầm giọng nói: “Ngươi có biết mình đang phải đối mặt với ai không?”
“Mặc kệ hắn là ai, nếu không phải Thái Hư thì đều là giun dế.” Minh Đức trưởng lão nói.
Khâm Nguyên lập tức giận dữ. Nó rất muốn nói cho Minh Đức biết người đứng trước mặt ngươi là Ma Thần đại nhân khiến cả Thái Hư phải run lẩy bẩy, nhưng nó không thể làm trái lời Lục Châu.
Lục Châu chỉ tay vào mặt Minh Đức trưởng lão nói: “Khâm Nguyên, cho lão phu thấy thủ đoạn của ngươi.”
Khâm Nguyên vốn đã không nhịn được, lập tức khom người đáp: “Nguyện cống hiến sức lực!”
Minh Đức trưởng lão nghe được hai chữ “Khâm Nguyên” cũng sửng sốt. Mà lúc này, Khâm Nguyên đã hoá thành vô số bóng ảnh tràn ngập bầu trời, tiếng đập cánh ông ông vang vọng chín tầng mây.
Minh Đức trưởng lão rốt cuộc cũng nhận ra nó: “Thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên?!”
Vù vù vù!
Minh Loan bị doạ đến khép cánh lại, mười tộc nhân Vũ tộc bay ra ngoài định chạy trốn.
Minh Đức trưởng lão hét lớn một tiếng: “Thủ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận