Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2042: Tái chiến Lam Hi Hoà

Ông !
Dưới chân Lam Hi Hoà xuất hiện liên tọa màu trắng, sau lưng hiện ra thiên luân. Đồng thời bên trái có nhật luân, bên phải có nguyệt luân bay vòng quanh, đây chính là vũ khí của nàng: Nhật Nguyệt Tinh Luân.
Lúc này Lục Châu mới hiểu được sự cường đại của vũ khí này.
Chí Tôn đều sử dụng quang luân, mà Lam Hi Hoà trước khi bước vào cảnh giới Chí Tôn đã có được Nhật Nguyệt Tinh Luân hiệu quả vô cùng đặc biệt. Nói cách khác, vũ khí này sẽ giúp nàng phát huy ra uy lực lớn nhất.
Quả nhiên, khi quang luân xao động lượn vòng, trên bầu trời Hi Hòa điện xuất hiện chấn động.
Lục Châu lẳng lặng nhìn ba đạo quang luân bay lên không trung, muốn nhân cơ hội này tìm hiểu về quang luân kỹ hơn.
Khi hắn còn đang quan sát, ba đạo quang luân phối hợp với nhau rồi xoay tròn tạo thành vòng tròn đồng tâm đánh về phía Lục Châu.
Thấy Lục Châu vẫn đứng yên bất động, Lam Hi Hoà không dám có chút khinh thường nào. Nhớ lại một màn ở Vân Trung Vực, nàng không có niềm tin tuyệt đối sẽ chiến thắng Lục Châu.
Khi ba đạo quang luân đánh tới, xung quanh Lục Châu bỗng xuất hiện một tầng ánh sáng tản ra tứ phía.
“Đạo y?”
Thiên Ngân trường bào đánh tan hơn phân nửa lực lượng quy tắc trong quang luân, tiến vào thế giằng co với đạo y.
“Nhật Nguyệt Tinh Luân!” Lam Hi Hoà trầm giọng quát.
Ba đạo quang luân lại nở rộ lực lượng cực hạn, lực lượng quy tắc được bổ sung không ít.
Thiên Ngân trường bào bay phất phơ trong gió, không gian phía trước ngàn mét bị phá nát thành từng mảnh nhỏ như pha lê.
Quang luân của Lam Hi Hoà như vầng mặt trời chói mắt vạch phá không gian lướt tới, Lục Châu nhấc tay, Vị Danh thuẫn mang theo lam sắc điện hồ xuất hiện.
Ầm!
Thiên địa rung chuyển, Hi Hòa điện chấn động kịch liệt. Đám thị nữ quan chiến lảo đảo ngã quỵ ra sau, rất nhiều người đều bị sóng xung kích thổi bay.
Trong mắt Lam Hi Hoà lóe lên vẻ kinh ngạc. Nàng không ngờ Lục Châu không tấn công mà lại chọn thủ đoạn phòng ngự, hơn nữa lực phòng ngự lại cường đại tới tình trạng này.
Nàng dùng toàn lực ứng phó cũng không thể tác động đến hắn dù là mảy may.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng sâu trong lòng Lam Hi Hoà vẫn nảy sinh cảm giác không phục và quật cường cố chấp.
Ông !
Bạch liên nở rộ dưới chân nàng rồi cấp tốc lan tràn ra bốn phương tám hướng. Toàn bộ bầu trời Hi Hòa điện đều bị liên hoa bao trùm, bạch quang cường liệt khiến mọi người không thể mở mắt ra.
Xoẹt.
Lực lượng cường hoành đẩy lui Lục Châu và Vị Danh thuẫn về sau trăm mét.
Lúc này, xung quanh Vị Danh thuẫn xuất hiện từng mảnh liên diệp. Một mảnh, hai mảnh, ba mảnh… mười hai mảnh, mười ba mảnh, mười bốn mảnh!
“Thập tứ diệp?!”
Mỗi một mảnh liên diệp đều vươn mũi nhọn ẩn hiện lam sắc điện hồ ra, tựa như mười bốn con du long đồng thời bộc phát lực lượng vô cùng đáng sợ.
Lục Châu dùng toàn bộ lực lượng Thiên Đạo còn sót lại truyền vào một chưởng.
“Lui!”
Tiếng quát như kinh lôi bộc phát ra sóng âm khiến người ta đầu váng mắt hoa, ba đạo quang luân bị chưởng ấn đánh tan, Tinh Bàn của Lam Hi Hoà bị đánh lõm vào trong.
Toàn thân Lam Hi Hoà văng ra thật ra, lực lượng tràn ra từ trong quang luân đánh nát vô số mảnh không gian. Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, cố nhẫn nhịn cảm giác nứt toác toàn thân. “Thu.”
Nhật Nguyệt Tinh Luân bay trở cơ thể rồi biến mất không còn dấu vết. Lam Hi Hoà ổn định thân hình, lẳng lặng nhìn những mảng không gian vỡ vụn đang cấp tốc khôi phục trở lại.
Cuộc chiến kết thúc. Một chiêu phân cao thấp.
Từ đầu đến cuối Lục Châu vẫn cầm Vị Danh thuẫn trong tay, chờ khi động tĩnh qua đi mới thu hồi. Hắn đứng chắp tay sau lưng, vân đạm phong khinh nhìn Lam Hi Hoà.
Sắc mặt Lam Hi Hoà nhợt nhạt, trong mắt ngoài kinh ngạc chỉ có bội phục. Nàng trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Ta thua rồi.”
“Lão phu đã nói, ngươi quá chấp nhất chuyện thắng thua sẽ rất khó lĩnh ngộ đại đạo.”
Lam Hi Hoà thấp giọng thở dài.
Lục Châu tiếp tục nói: “Con đường của ngươi còn rất dài, tương lai cũng có thể thành tựu Đại Đế.”
Đám thị nữ đứng bên dưới nghe được lời này cảm thấy rất không thoải mái. Trong Thái Hư chỉ có một người có tư cách nói ra lời này, đó chính là Minh Tâm Đại Đế ở Thánh Điện.
Vù !
Đúng lúc này, phương xa có một thân ảnh bay tới, người còn chưa đến nơi mà thanh đã tới trước:
“Thánh nữ không được! Tuyệt đối không được!!”
“Âu Dương tiên sinh?” Lam Hi Hoà nhìn sang, chỉ thấy Âu Dương Huấn Sinh từ xa bay tới, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.
Khi nhìn thấy hai người đang đứng đối diện giữ không trung, Âu Dương Huấn Sinh lập tức bay lên khom người nói với Lục Châu: “Lục các chủ, ta thay thánh nữ nhận thua với ngài! Luận bàn thì khỏi đi.”
“Nhận thua?” Lục Châu quan sát Âu Dương Huấn Sinh một lúc rồi nói, “Lão phu biết ngươi. Năm đó ở đạo trường Nam Sơn tại thanh liên giới, chính ngươi đã tìm tới lão phu có đúng không?”
Âu Dương Huấn Sinh ngẩng đầu, làm ra vẻ nghi hoặc: “Có sao? Chắc tiền bối nhận lầm người đó!”
“Ngươi không thừa nhận cũng được, lão phu sẽ không cưỡng cầu.” Lục Châu thờ ơ đáp.
“Lục các chủ nói đùa rồi.” Âu Dương Huấn Sinh cười cười lắc đầu, “Tại Vân Trung Vực chúng ta đã lĩnh giáo thủ đoạn của Lục các chủ, thánh nữ nhà ta sao có thể là đối thủ của ngài được.”
Lam Hi Hoà lườm Âu Dương Huấn Sinh một cái. “Âu Dương tiên sinh, ngài tới muộn rồi.”
“Muộn?”
“Vừa rồi ta đã đối chiến một trận với Lục các chủ. Ta thất bại.” Lam Hi Hoà nói.
Âu Dương Huấn Sinh nhìn trái nhìn phải, phát hiện mấy tòa kiến trúc xung quanh bị chém ngang, mặt đất đầy dấu vết vỡ vụn nứt toác. Trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, vội nhìn về phía Lục Châu:
“Thực lực của ngài khôi phục rồi?”
“Khôi phục?” Lục Châu nghe được từ mấu chốt.
Âu Dương Huấn Sinh ý thức được mình nói sai, vội sửa lời: “Nói nhầm nói nhầm, ý của ta là tu vi Lục các chủ lại đề cao rồi, thật khiến người ta kinh ngạc.”
Lục Châu nghe ra được người này nhận biết mình, hay nói đúng hơn là nhận biết Ma Thần. Có lẽ Lục Châu có thể tìm hiểu về Ma Thần thông qua người này.
Thế là Lục Châu nở nụ cười hiếm thấy, bình thản nói: “Nếu có cơ hội, lão phu muốn thắp nến tâm sự cùng ngươi, trò chuyện về đại đạo tu hành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận