Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1241

Lục Châu sở dĩ có thể chắc chắn bọn hắn đều là người kim liên giới là vì Chân Thực Chi Nhãn chưa bao giờ sai.
Dương Ngọc Trần trừng to mắt, toàn thân run rẩy ngồi phịch xuống đất, trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin nhìn toà pháp thân cỡ nhỏ lập loè kim quang của mình, trong miệng không ngừng lắp bắp mấy tiếng ‘không thể nào’…
Hiện thực rất tàn khốc.
Dương Ngọc Trần vẫn luôn khinh bỉ tu hành giả kim liên giới và hồng liên giới, hắn cho rằng đám người này đều là nông dân sống ở tầng dưới chót, là sâu kiến không đáng đồng tình thương hại.
Thật không ngờ bản thân hắn cũng là người nơi đó. Thật châm chọc làm sao.
“Thứ này tên là Thái Hư Kính, có thể chiếu rọi thương sinh, thể hiện ra pháp thân vốn có của mỗi người.”
Vừa nói Lục Châu vừa giơ Thái Hư Kính nhắm vào Trần Vũ Vương…
Trần Vũ Vương kinh hãi, lập tức tránh ra sau lưng một thị nữ. Nhưng hắn không ngờ kim quang lại có thể xuyên qua người thị nữ mà rọi vào người hắn.
Trần Vũ Vương, Thiên Giới Bà Sa năm Mệnh Cách.
Kết quả này khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc. Hoá ra trong trận chiến tại nơi hỗn loạn, Trần Vũ Vương đã hao tổn ba Mệnh Cách!
Lục Châu yên tâm hẳn. Đối phó với Trần Vũ Vương, hắn thậm chí còn chẳng cần dùng đến Thái Huyền chi lực.
“Trần Vũ Vương, ngươi đường đường là cao thủ tám Mệnh Cách, nay mất đi ba Mệnh Cách còn phải lặn lội khắp nơi như vậy, chẳng lẽ vương đình đã luân lạc đến mức không còn người nào có thể dùng rồi?” Lục Châu vuốt râu hỏi kháy.
Trần Vũ Vương khó nén vẻ xấu hổ, đành nói:
“Không đứng ở vị trí của người thì không hiểu… Khiến lão tiên sinh chê cười rồi, không ngờ vương đình lại làm ra chuyện như vậy. Thôi được, lão tiên sinh giết bọn hắn đi, ta không còn lời nào để nói.”
Việc hắn bị hao tổn ba Mệnh Cách đã bị mấy người này biết được. Nếu bọn hắn chết vừa vặn xem như diệt khẩu, vị trí Võ Vương của hắn vẫn có thể giữ vững.
Lục Châu lắc đầu nói:
“Lão phu có hai yêu cầu. Một, lão phu sẽ mang Triệu Hồng Phất đi, không ai được phép dị nghị. Hai, năm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Giết người thì miễn đi, lão phu không phải ác ma.”
Trong lòng Dương Ngọc Trần khẽ thả lỏng.
Trần Vũ Vương vừa nghe được hai điều kiện trên, chỉ ước gì Lục Châu chịu giết quách đám người này.
Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng Lục Châu đã nói thêm một câu: “Nghĩ cho kỹ đi.”
Suy nghĩ một lúc lâu, Trần Vũ Vương mới nói: “Nghe nói lão tiên sinh đã giết đại trưởng lão Hắc Tháp Bạch Tháp, chuyện này là thật sao?”
Ngày hôm đó hắn và Ninh Vạn Khoảnh hỗn chiến, sau đó bị trọng thương nên không thể tận mắt nhìn thấy. Đối với tin đồn này hắn vẫn luôn âm thầm hoài nghi.
Một đại lão mười hai Mệnh Cách từ trên trời rơi xuống ở kim liên giới? Nghĩ thôi cũng đã thấy hoang đường.
Chỉ cần thấy được Tinh Bàn của đối phương, Trần Vũ Vương sẽ không hề do dự mà đồng ý. Đây cũng là ý tứ của thượng tầng vương đình muốn lôi kéo đối phương.
Nhưng mà…
Lục Châu lại trầm giọng nói: “Ngươi đang chất vấn lão phu?”
“Vãn bối không dám!”
“Mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Ba ngày sau đưa đến đây. Hoặc là… chết.”
Trần Vũ Vương không dám tiếp tục cò kè mặc cả, vội vàng đáp ứng:
“Được, ba ngày sau chúng ta sẽ dâng lên mười phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch. Chúng ta đi thôi.”
Nói xong hắn xoay người bay về cự liễn.
Đám người Dương Ngọc Trần lập tức đuổi theo: “Đại nhân, đại nhân… đừng bỏ ta lại! Đừng bỏ ta lại!”
Trần Vũ Vương đang nổi nóng, đương nhiên không thèm ngó ngàng đến bọn hắn, chỉ bỏ lại một chữ: “Cút!”
Cự liễn vù một tiếng bay vọt ra khỏi tiểu trấn.
Dương Ngọc Trần khóc không ra nước mắt…
Vu Chính Hải hờ hững nói: “Tự gây nghiệt thì không thể sống. Nếu không phải vì các ngươi cũng là người kim liên giới thì ta đã giết chết cả đám từ lâu rồi.”
Dương Ngọc Trần và đám đệ tử Phù Văn thư viện bị soi ra pháp thân kim liên vội vàng bỏ chạy…
Nhưng vừa chạy ra khỏi tiểu trấn, bọn hắn lại buồn khổ thở dài, không biết nên đi về đâu.
Lục Châu nhìn về phía Triệu Hồng Phất, nở nụ cười hoà ái: “Đừng sợ.”
“Ta… ta rất sợ!” Triệu Hồng Phất co rụt cả người lại.
“Ngươi cảm thấy mình còn chỗ nào để đi sao?” Lục Châu hỏi ngược lại. “Hắc liên giới không chứa được ngươi, chỉ có lão phu mới có thể cho ngươi một mái nhà.”
Triệu Hồng Phất đương nhiên hiểu được. Khi còn ở Phù Văn thư viện, nàng đã bị kỳ thị không ít lần.
Lục Châu cố gắng tỏ ra ôn hoà nhất có thể: “Chỉ cần ngươi gia nhập Ma Thiên Các, lão phu sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Thật… thật ạ?”
“Lão phu không nói dối.”
“Ta đã đốt Tàng Thư Lâu lớn nhất ở Phù Văn thư viện, bọn hắn sẽ tìm mọi cách bắt được ta, bảo ta chép lại toàn bộ, cũng sẽ có rất nhiều người truy sát ta… Ngài, ngài không sợ sao?” Triệu Hồng Phất hỏi.
Lục Châu thản nhiên đáp: “Người chỉ dẫn ngươi hẳn là hiểu rõ lão phu. Nếu hắn muốn hại ngươi thì sẽ không bảo ngươi đến đây. Chỉ là một cái Phù Văn thư viện, lão phu chẳng để vào mắt.”
Triệu Hồng Phất tin tưởng Lục Châu, chỉ là đầu nàng lúc này như một đống bột nhão, vì quá hoảng sợ nên không nghĩ được gì.
Nhìn biểu tình của nàng, Lục Châu quyết định tăng thêm sức thuyết phục.
Rắc, một tấm Thẻ Nguỵ Trang bị bóp nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận