Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 679

“Ma giáo loạn thế, lý nên tru sát!” Một vị trưởng lão cất tiếng nói.
Một người dẫn đầu, những người khác lần lượt hưởng ứng.
“Ma giáo loạn thế, lý nên tru sát!”
Tư Vô Nhai ngẩng đầu nói: “Đại sư huynh, trông cậy vào huynh đó!”
Đây chính là nguyên nhân tại sao trước đó Tư Vô Nhai lại hỏi Vu Chính Hải có nắm chắc hay không. Vu Chính Hải nhất định phải có năng lực lấy một địch trăm… nếu không có phá được Thập Tuyệt Trận cũng chỉ là công dã tràng.
Mấy chục ngàn huynh đệ U Minh Giáo chỉ có thể đi cùng Vu Chính Hải đến bước này. Còn lại phải trông cậy vào thủ đoạn của hắn.
Vu Chính Hải chắp tay xoay người, giọng điệu trở nên âm trầm mà lạnh lùng:
“Bát diệp?”
Mười chín vị trưởng lão không phải bát diệp, hiện tại trong Hoàng thành chỉ có Lưu Thương và Vương Việt là bát diệp mà thôi.
Thân ảnh Vu Chính Hải đột ngột biến mất!
“Hả?” Vương Việt không ngờ Vu Chính Hải nói động thủ là động thủ.
Một giây sau, Vu Chính Hải xuất hiện trên đầu Vương Việt. Bích Ngọc Đao trong tay toả ra hào quang rực rỡ!
“Đại Huyền Thiên Chương, Quân Lâm Thiên Hạ!”
Lấy Vu Chính Hải làm trung tâm, toàn bộ Hoàng thành đều bị đao cương ngập trời bao phủ, đao cương như mũi khoan ghim thẳng xuống.
Đám cấm vệ quân hoàn toàn không có năng lực ngăn cản, lập tức bị miểu sát.
Vương Việt thao túng pháp thân bay về phía chân trời hòng né tránh, nhưng Vu Chính Hải đã thi triển đại thần thông thuật, thân ảnh nhoáng lên. Đao Trấn Sơn Hà!
Đao cương đâm vào pháp thân của Vương Việt. Soạt! Cánh tay pháp thân bị chặt đứt.
Vương Việt hét thảm, vội vàng quay đầu bỏ chạy. Vu Chính Hải liên tục thi triển đại thần thông thuật như diều hâu vồ gà con, sau đó từ bên trên lao xuống. Huyền Thiên Tinh Mang!
Đao cương che lấp đường đi của hắn, Vương Việt xoay người lại chống cự, Bích Ngọc Đao lượn một vòng rồi bổ về phía Vương Việt.
Ầm! Vương Việt bay ngược ra ngoài, không còn sức chiến đấu!
Cùng là bát diệp mà chênh lệch lại cách biệt một trời một vực. Đám tu hành giả trong Thần Đô nhìn cảnh này mà choáng váng.
“Sao Vương Việt trông cứ như là thất diệp vậy? Chẳng lẽ là bát diệp giả?”
“Là ta bị hoa mắt, hay là Vương Việt đang giả vờ thế?”
“Không có khả năng, pháp thân bát diệp sao có thể là giả được, pháp thân cấp thấp còn nguỵ trang được nhưng pháp thân cao giai ai làm giả được ta cạp đất ăn cho hắn xem!”
Ba lần thi triển đại thần thông thuật, Vương Việt mất sức chiến đấu.
Vu Chính Hải lơ lửng bay lên. Lưu Thương vẫn luôn quan chiến mà không nhúng tay vào, lúc này hắn mới vỗ tay:
“Thật làm cho trẫm được mở rộng tầm mắt! Đáng tiếc ngươi lãng phí quá nhiều nguyên khí, Vương Việt đã hoàn thành sứ mệnh của hắn!”
“Để bản Giáo chủ nhìn xem mấy năm nay ở trong cung ngươi đã làm được cái gì!”
Vù!
Thân ảnh Vu Chính Hải lấp loé, vừa ra tay đã là đại thần thông thuật. Sau một khắc hắn xuất hiện trước mặt Lưu Thương, đánh ra một chưởng!
Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn!
Lưu Thương nhấc tay đón đỡ, dưới tác động của chưởng ấn không ngừng lùi về sau.
Đám người trừng to mắt nhìn!
Lúc này bọn hắn mới giật mình hiểu ra… Mỗi một chiêu thức của Vu Chính Hải đều là toàn lực ứng phó.
Tư Vô Nhai cau mày. Cảnh tượng này tuy cực giống lúc sư phụ lão nhân gia người tung hoành thiên hạ, nhưng cứ tiếp tục như vậy đại sư huynh sẽ hao hết nguyên khí, làm sao còn chiến đấu được nữa?
Mười chín vị trưởng lão bị Vu Chính Hải dùng phương thức bá đạo chấn nhiếp, không ai còn dám ra tay, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn.
Ầm! Phanh phanh!
Vu Chính Hải không ngừng lấy cứng chọi cứng với Lưu Thương, hai người đi đến đâu, nơi đó đều bị san thành bình địa.
“Đồ điên!” Lưu Thương cau mày mắng, tay không ngừng huy động chưởng ấn.
“Ta đã nói, ngày hôm nay sẽ lấy mạng ngươi!”
Đao cương xuất hiện! Đại Huyền Thiên Cương!
“Ngươi là đồ điên!” Lưu Thương không thèm nói nhiều, lập tức xoay người chạy trốn ra khỏi Thần Đô.
Thấy vậy, Tư Vô Nhai vội vàng hạ lệnh: “Gửi phi thư cho Ma Thiên Các, nhanh lên! Đến Vân Nộ Giang!”
“Vâng!”
Tư Vô Nhai nhìn khắp bốn phía rồi nói: “Hoa Trọng Dương!”
“Có thuộc hạ!”
“Lên đây, đứng bên cạnh ta!” Âm thanh Tư Vô Nhai tràn ngập lực lượng.
Hoa Trọng Dương tuân lệnh bước tới.
Ông! Pháp thân thất diệp xuất hiện, bành trướng rồi biến mất.
Trong U Minh Giáo, phàm là tu hành giả có pháp thân đều sẽ hết sức ăn ý gọi ra pháp thân!
Ông !
Âm thanh năng lượng cộng hưởng xuất hiện. Điểm khác biệt so với việc từng pháp thân đơn độc xuất hiện chính là loại cộng hưởng liên tục này sẽ tăng phúc cho pháp thân.
Mười hai vị đà chủ gọi ra pháp thân nhị diệp tam diệp, mấy trăm giáo chúng gọi ra pháp thân Thập Phương Càn Khôn, toàn bộ pháp thân sáng rực rỡ chiếu rọi cả Thần Đô!
Hoa Trọng Dương miễn cưỡng che giấu sắc mặt tái nhợt và thương thế trong người, ngẩng đầu quát to: “Ta muốn xem xem ai dám động?!”
Mười chín vị trưởng lão bị một màn trước mắt làm cho rung động, cả đám đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Vương Việt bị thương nặng nằm dưới mặt đất. Bọn hắn lập tức nháy nháy mắt.
“Chờ bệ hạ trở về đi!”
“Được!”
Vu Chính Hải và Lưu Thương một đường hỗn chiến bay ra khỏi cổng thành. Đám tu hành giả trong Thần Đô mới dám thở dài một hơi.
Không ai có thể đuổi kịp tốc độ của hai người, thế nên không thể tận mắt chứng kiến cuộc chiến kinh thế hãi tục này.
Mọi người bất đắc dĩ thở dài, đành dồn lực chú ý vào Tư Vô Nhai và mười chín vị trưởng lão.
Vu Chính Hải và Lưu Thương một trước một sau, đao cương càn quét rừng cây, sông ngòi và từng ngọn núi lướt qua bên dưới.
“Ta xem ngươi chạy được tới đâu!”
Đao cương nở rộ quang hoa đánh về phía Lưu Thương. Quanh người Lưu Thương đột nhiên xuất hiện ấn phù chằng chịt, ấn phù va chạm với đao cương. Phanh phanh phanh!
Lưu Thương xoay người quan sát phía sau rồi dừng lại, không tiếp tục chạy trốn nữa. “Vân Nộ Giang chính là nơi chôn xác ngươi.”
“Hửm?”
“Vu Chính Hải, nếu không có Tư Vô Nhai, loại người ngu ngốc như ngươi vốn không phải là đối thủ của trẫm. Trước khi ngươi như vậy, bây giờ ngươi vẫn như vậy.” Lưu Thương lăng không lơ lửng nói.
“Nhiều lời vô ích!” Thân ảnh Vu Chính Hải tiêu thất rồi xuất hiện trên đầu Lưu Thương.
Quân Lâm Thiên Hạ!
Đao cương trút xuống như dời sông lấp bể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận