Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1606

Oanh!
Hai người rơi thẳng xuống đất, miệng phun đầy máu tươi.
Chính lúc này, Ngu Thượng Nhung khống chế Trường Sinh Kiếm từ xa, Trường Sinh Kiếm hoá thành lưu tinh chém vào tầng cương khí hộ thể của hai người.
Phanh phanh phanh…
Bốn mươi chín kiếm khách vốn định xuất thủ, nhưng thấy khí thế kiếm cương như rồng bay gió cuốn, không ngừng chém vào thân thể hai huynh đệ Song Tử khiến bọn hắn kinh hãi không thôi.
Bốn mươi chín kiếm khách cũng là cao thủ kiếm tu, nhưng bọn hắn không làm được một chiêu ngự kiếm chi thuật này.
Cương khí hộ thể của hai huynh đệ rốt cuộc bị đánh nát, Trường Sinh Kiếm không chút khách khí chém vào chỗ yếu hại của bọn hắn.
Máu tươi bắn ra tung toé, kiếm cương bay lượn đầy trời. Hai người rơi xuống đất.
Lục Châu cảm thấy kỳ quái, có Phạm Trọng cường thế, lại thêm Ngu Thượng Nhung gia trì lực lượng đánh rơi hai người, vì sao lại không mất Mệnh Cách nào?
Ngu Thượng Nhung thu hồi Trường Sinh Kiếm nói: “Hẳn là một loại thủ đoạn bảo vệ Mệnh Cách còn cường ngạnh hơn cả khôi nô.”
Nguyên Lang lắc đầu nói: “Không phải đâu…”
“Ngươi biết?” Lục Châu nhìn về phía Nguyên Lang.
Đây chính là cơ hội lôi kéo làm quen với đại lão nha. Nếu không nắm chắc cơ hội, hắn nào có mặt mũi nhìn liệt tổ liệt tông, nhìn cha mẹ và Tần chân nhân!
Nguyên Lang lập tức giải thích:
“Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử là đồng mệnh tương liên, sinh mệnh của bọn hắn đã nối thành một thể. Hai người vốn là cao thủ của Tấn Quốc, trong trận chiến Hào Sơn, Mạnh Minh Thị dẫn theo thiên quân vạn mã đánh tan Đại Tấn, Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử liền đầu nhập vào Tần Đế, trở thành phụ tá đắc lực của hắn. Khi còn ở Đại Tấn quốc, hai huynh đệ này tu luyện thuật pháp liên kết sinh mệnh, có thể cộng hưởng, cũng có thể dời đi…”
“Loại bí pháp này có chút tương tự với thuật pháp ký sinh, nhưng cao minh hơn ký sinh rất nhiều. Trí Văn Tử có thể đem vết thương chí mạng dời sang cho Trí Vũ Tử gánh chịu, cũng có thể đem điểm chí mạng dời đến bất kỳ vị trí nào trên cơ thể. Dù có bị chém đứt đầu hay đâm xuyên tim, bọn hắn vẫn có thể sống sót.”
“Nói đúng ra, loại liên kết sinh mệnh này có thể hình dung giống như là… một con giun. Toàn thân giun đất trơn tròn láng mịn, không có xương cốt, dù có chém đứt đôi thân thể bọn hắn vẫn có thể mọc ra cái mới.”
Nguyên Lang hy vọng mình nói chuyện không quá khó hiểu. Hắn quay đầu lại nhìn đám người, phát hiện sắc mặt Lục Châu vẫn thong dong, mà Tiểu Diên Nhi thì đã bịt chặt tai từ bao giờ.
Ngu Thượng Nhung khiêm tốn hữu lễ nói: “Đa tạ các hạ giải đáp nghi hoặc.”
Nguyên Lang đáp: “Tiện tay mà thôi.”
Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu ra, nhìn sang Nguyên Lang hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta biết cách để giết chết bọn hắn đi nào!”
“Ách…”
Nguyên Lang lộ vẻ xấu hổ nói: “Việc này ta thật sự không rõ…”
Minh Thế Nhân cũng cạn lời. “Thế theo lời vừa rồi của ngươi, chẳng phải bọn hắn bất tử rồi sao?”
Hư ảnh Phạm Trọng từ trên cao hạ xuống, đánh ra một đạo chưởng ấn khiến Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nằm rạp xuống đất.
Thấy hai người phun đầy máu tươi, hắn mới thoả mãn gật đầu, xoay người chắp tay nói: “Lục huynh.”
“Đừng gọi bậy, ở đây không có ai là Lục huynh của ngươi hết.” Minh Thế Nhân nói.
Ai cũng muốn lôi kéo làm quen với sư phụ. Nhưng loại người gió chiều nào theo chiều nấy như Phạm Trọng, Minh Thế Nhân rất không ưa thích.
Phạm Trọng nghẹn họng.
Hắn không tiện cãi lại.
Lục Châu nói: “Không được vô lễ.”
Minh Thế Nhân lúc này mới lui về sau một bước, không nói gì nữa.
Phạm Trọng nói: “Đều là việc nhỏ, thân là chân nhân, nếu đến một chút khí độ cũng không có thì ta sống uổng phí rồi.”
Lục Châu ngẩng đầu nói: “Ngươi đã giúp lão phu, lão phu đương nhiên phải nể mặt ngươi.”
Phạm Trọng chỉ vào hai huynh đệ Trí Văn Tử: “Muốn giết bọn hắn đúng là không dễ dàng, nhưng không phải là không có biện pháp.”
Minh Thế Nhân nghe vậy bèn cười nói: “Vừa rồi ta nói không có suy nghĩ, ngươi đừng để ý nha!”
“Việc nhỏ.”
“Vậy phải làm sao mới giết được bọn hắn?” Minh Thế Nhân lại lấy Ly Biệt Câu ra xoa xoa vào tay áo.
Trí Văn Tử và Trí Vũ Tử nghe người khác thảo luận cách giết mình, quả thật vừa bất lực vừa khó chịu, bèn cố gắng đứng dậy nói:
“Phạm chân nhân, ngài…”
Phạm Trọng thản nhiên nói: “Đừng trách ta, các ngươi mời ta đến nhưng không nói là để gặp ai, nếu ta sớm biết đó là Lục huynh… Hừ!”
“Nhưng mà ngài đã đáp ứng bệ hạ!” Trí Văn Tử không cam lòng nói.
“Lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc các ngươi có năng lực gì.” Lục Châu lên tiếng.
Năm ngón tay co lại, hơn một nửa lực lượng Thiên Tướng bám vào Ma Đà Thủ Ấn.
Trâu Bình không ngừng giãy giụa, nhưng lực lượng trong thủ ấn đột ngột tăng lên gấp mấy lần khiến hắn đánh mất ý niệm chống cự.
Rắc!
Thủ ấn thu lại. Pháp thân Thiên Giới Bà Sa xuất hiện rồi biến mất, Trâu Bình rơi thẳng xuống đất.
“Trâu tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám phi kỵ cấp tốc vọt tới vây xung quanh Trâu Bình.
[Ting ! đánh giết một Mệnh Cách, thu hoạch được 1.500 điểm công đức.].
Hơn phân nửa lực lượng Thiên Tướng mà còn không đánh hạ được ngươi thì đúng là hết nói nổi.
Trâu Bình nằm im dưới đất, hai mắt đong đầy hoảng sợ nhìn lên bầu trời, yết hầu không ngừng hộc ra trọc khí.
Đám người cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trâu Bình mười bảy Mệnh Cách hoàn toàn không chống lại nổi một chiêu của lão tiên sinh.
Phạm Trọng cũng sợ hãi không kém. Sau khi từ Ngung Trung trở về, hắn đã thu được tin tức Thác Bạt Tư Thành và Diệp Chính bỏ mạng, thời điểm đó hắn không thể tin dù chỉ một chút, lập tức phái người đi nghe ngóng tình hình. Mãi cho đến khi sự thật được phơi bày, người giết Thác Bạt Tư Thành, Thiên Ngô và Trấn Nam Hầu chính là vị Các chủ đến từ Ma Thiên Các này.
Nay thấy tận mắt Lục Châu xuất thủ, hắn thậm chí còn có cảm giác đối phương cũng có thể dùng một chưởng giây giết chính mình.
Tự tin của một chân nhân trong lòng Phạm Trọng đã bị hao mòn gần như không còn.
Lục Châu chắp tay sau lưng đi tới nói: “Lão phu đã nói, lấy một Mệnh Cách của các ngươi để trừng phạt.”
“Được! Một Mệnh Cách thì một Mệnh Cách!” Trí Văn Tử cắn răng nói.
“Nhưng bây giờ… mỗi người hai Mệnh Cách.” Lục Châu nói tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận