Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2151: Kỳ Đồng

Toàn thân Ôn Như Khanh từ trên trời rơi thẳng xuống, Lục Châu vung tay, cương khí đỡ hắn đáp xuống đất.
Ôn Như Khanh nằm ngửa mặt nhìn lên, không còn đau đớn và bi ai mà thay vào đó là nụ cười thản nhiên thoải mái. Hắn nhìn về phía Lục Châu, gian nan cười nói: “Trả hết…”
Nói xong, Ôn Như Khanh nhắm mắt lại, đầu ngoẹo sang bên. Cơn gió nhẹ thổi qua, thân thể hắn từ từ trở nên lạnh giá.
Từng có một khoảnh khắc Lục Châu bỗng nhiên hoài nghi… đến cùng thì ai đúng ai sai?
Chuyện cũ đã qua, thoảng như mây khói. Nên buông bỏ rồi.
Qua một lúc lâu, Lục Châu mới đi tới bên người Ôn Như Khanh, bình tĩnh nói: “Không ai nợ ai.”
Nói xong, hắn đạp không bay lên, rời khỏi Thánh Điện.
Mãi tới một khắc đồng hồ sau, Quan Cửu mới chậm rãi xuất hiện bên cạnh đám Thánh Điện Sĩ.
“Quan Chí Tôn, không ổn rồi, Ôn Chí Tôn đã…”
Quan Cửu nhấc tay lên ngắt lời hắn, tựa như đã biết hết thảy.
Trạng thái tinh thần của Quan Cửu có vẻ không tốt, trông rất ảm đạm. Hắn bay tới bên cạnh thi thể Ôn Như Khanh, hạ giọng nói:
“Ngu ngốc, ngu ngốc! Ngươi thật ngu làm sao… làm như vậy đáng giá không?”
Nhưng dù Quan Cửu chất vấn thế nào, Ôn Như Khanh cũng chỉ còn là một cỗ thi thể lạnh băng. Mọi ân oán trong thế gian đều không còn liên quan đến hắn.
Ánh chiều tà buông xuống, Quan Cửu cúi đầu nhìn Ôn Như Khanh, mãi một lúc lâu hắn mới tiếp nhận được sự thật này. Hắn hít sâu một hơi rồi đứng lên.
Một tên Thánh Điện Sĩ bay tới. Quan Cửu nói: “Hậu táng đi.”
“Quan chí tôn, việc này không chiêu cáo Thánh Vực sao?”
Quan Cửu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không thể chiêu cáo.”
“Vâng.”
“Tuý Thiền đi rồi, Hoa Chính Hồng đi rồi, Ôn Như Khanh cũng đi rồi. Giờ chỉ còn lại mình ta.” Quan Cửu thở dài một tiếng, nói như tự nhủ: “Lúc còn sống không được như nguyện, khi chết rồi… chẳng cần phải chiêu cáo ai.”
Tên Thánh Điện Sĩ liếc nhìn thi thể Ôn Như Khanh rồi lấy hết can đảm hỏi: “Quan chí tôn, Đại Đế là thiên hạ vô địch, vì sao lại rời đi vào lúc mấu chốt như thế này?”
Nếu là trước kia, Quan Cửu sẽ răn dạy hắn một phen, việc không nên hỏi thì đừng hỏi. Nhưng hôm nay không giống. Quan Cửu nhìn lên bầu trời, nói sâu xa:
“Ngươi thật sự cho rằng Đại Đế bệ hạ vô địch?”
Tên Thánh Điện Sĩ giật mình, dường như đã hiểu ra điều gì, bèn cúi thấp đầu không dám nói thêm.
Quan Cửu thấp giọng cười khẩy một tiếng: “Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình…”
“Vậy Đại Đế bệ hạ sợ gì?” Tên Thánh Điện Sĩ buột miệng tò mò hỏi. Phát hiện Quan Cửu nhìn mình bằng một ánh mắt vô cùng quỷ dị, toàn thân hắn run lên, lập tức quỳ xuống đất.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ được là, Quan Cửu lại dùng giọng điệu chế giễu để trả lời: “Chỉ là một kiện vũ khí hư cấp đặc biệt mà thôi.”
Sau khi rời khỏi Thánh Thành, Lục Châu đã lục soát xung quanh hòng tìm ra vị trí của Minh Tâm nhưng không hề tìm thấy.
“Hắn cố ý?” Lục Châu suy đoán.
Vì cái gì Minh Tâm không xuất hiện? Lục Châu giao thủ với Ôn Như Khanh đủ để tạo ra động tĩnh to lớn nhưng Minh Tâm vẫn không đến, chỉ có ba khả năng xảy ra: một là Minh Tâm cố ý, hai là Minh Tâm sợ hãi, ba là Minh Tâm thật sự không có mặt ở Thánh Thành.
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện trong một góc Thánh Thành. Hắn mặc niệm thần thông Thiên thư, khi lực lượng ý chí bao trùm toàn bộ góc tây bắc, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Minh Tâm!”
Lục Châu nghi hoặc lắng nghe.
Thanh âm kia cười nhạo nói: “Ha ha ha, quả nhiên ngươi là đồ hèn nhát. Mau cút tới đại vòng xoáy đi, ta sợ ngươi đánh không lại lão già Ma Thần! Ha ha ha…”
Lục Châu không khỏi hiếu kỳ. Người này là ai? Giọng hắn có vẻ già nua nhưng hữu lực.
Lục Châu thu hồi thần thông, lần theo vị trí âm thanh tìm tới một toà kiến trúc kín kẽ. Một người mặc khôi giáp tay cầm trường mâu phát hiện ra Lục Châu, lập tức quát: “Là ai?”
Lam đồng nở rộ, Lục Châu lập tức vung tay chế trụ hắn, năm ngón tay như gọng sắt kẹp chặt lấy cổ đối phương. “Người trong đó là ai?”
Tên binh sĩ kia bị kẹp tới mức mặt đỏ bừng. Đến lúc Lục Châu buông tay hắn mới sợ hãi há hốc mồm hít thở rồi đáp: “Là Kỳ Đồng.”
“Kỳ Đồng?” Lục Châu không ngờ người bị giam trong toà kiến trúc này lại là thượng cổ thánh hung.
“Đại Đế bệ hạ giam hắn ở đây, nghe nói hắn có thể suy đoán được tương lai.” Binh sĩ xoa xoa cổ nói.
“Nếu hắn biết được tương lai sao còn bị các ngươi bắt được?”
“Năng lực của Kỳ Đồng không thể sử dụng quá nhiều, sau khi đại địa phân tách nó lại càng yếu đi. Trước đó Đại Đế bệ hạ thường đến tìm nó trò chuyện, trong ngàn năm trở lại đây thì rất lâu mới đến một lần.”
Nếu đây là Kỳ Đồng nắm giữ năng lực đặc thù, vậy Lục Châu nhất định phải đi xem một chuyến.
“Mang lão phu đi gặp hắn.”
Tên binh sĩ sợ hãi run rẩy cả người, nhưng nhìn vào đôi mắt lam đồng của Lục Châu, hắn biết mình không còn lựa chọn nào khác.
Đi tới cửa toà kiến trúc, binh sĩ lấy một chiếc chìa khoá hình tròn màu đồng cổ ra cắm vào ổ khoá rồi xoay nhẹ, cửa mở. Lục Châu đi theo sau lưng hắn tiến vào toà kiến trúc.
Hai người đi vào sâu trong lòng đất, đi hết một dãy hành lang dài mới đến một gian phòng bằng đá. Giữa gian phòng là hai cự trụ xây bằng hàn thiết, xiềng xích giữa hai cự trụ trói chặt một người, trên trụ khắc đầy phù ấn toả quang mang nhàn nhạt.
“A ha ha… Minh Tâm, rốt cuộc ngươi cũng đến tìm ta!” Kỳ Đồng ngửi được mùi nhân loại, lập tức hưng phấn vô cùng.
Khi Lục Châu đến gần, cái mũi Kỳ Đồng khẽ run, hắn nhíu mày nói: “Ngươi không phải Minh Tâm!”
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng nhìn hắn. Kỳ Đồng kinh ngạc hỏi: “Ngươi là ai?”
“Lão phu là ai không quan trọng, có mấy câu hỏi, hy vọng ngươi thành thật trả lời.”
“Không không, nhân loại rất đáng ghét, lại muốn lợi dụng năng lực của ta? Là Minh Tâm phái ngươi tới? Đừng si tâm vọng tưởng, một trăm ngàn năm nay hắn tra tấn ta còn chưa đủ sao?!” Kỳ Đồng lên án nói.
Lục Châu mặc kệ hắn phẫn nộ, mở miệng hỏi: “Câu hỏi thứ nhất, Minh Tâm đang ở đâu?”
Kỳ Đồng lập tức nhận ra đối phương không phải người của Minh Tâm, liền vui vẻ đáp: “Tên hèn nhát đó nhất định đã chạy tới đại vòng xoáy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận