Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1046

Đám người Cứu Thiên Viện nhìn thấy bóng dáng Lạc Tuyên từ trên người nàng… Tinh thông âm luật, thông hiểu thú ngữ, đây không phải Lạc Tuyên thì là ai?
Hoàng Ngục run rẩy bước tới, lắp bắp hỏi: “Lạc, Lạc Tuyên?”
Hải Loa mỉm cười đáp: “Ta là Lạc Thời Âm. Lạc Tuyên… là mẫu thân của ta.”
“Mẫu thân”, danh xưng này vô cùng trầm trọng, mà cũng vô cùng thiêng liêng. Bất kể nàng xuất thân từ đâu, Lạc Tuyên cũng là người đã nuôi dạy nàng, ơn tái tạo không thua gì cha mẹ ruột. Nàng gọi Lạc Tuyên là mẫu thân không quá đáng một chút nào.
Hải Loa xoay người nhìn về phía Vu Chính Hải. “Bái kiến đại sư huynh.”
Vu Chính Hải hồi thần, lập tức cười nói: “Không cần đa lễ đâu tiểu sư muội Hải Loa… à không, Lạc Thời Âm.”
“Đại sư huynh cứ gọi ta là Hải Loa đi…”
Vu Chính Hải gật đầu.
“Bái kiến nhị sư huynh.” Hải Loa đến trước mặt Ngu Thượng Nhung, nàng bây giờ đã cao đến ngang mũi hắn.
Khí chất và dung mạo của nàng thay đổi khiến người ta trong lúc nhất thời khó có thể quen được, nhưng dù sao cũng là đồng môn, Ngu Thượng Nhung thản nhiên đáp: “Tốt.”
Hải Loa đến trước mặt Tiểu Diên Nhi. “Cửu sư tỷ.”
Tiểu Diên Nhi ngượng ngùng nói: “Ngươi bây giờ trông còn lớn hơn ta… Hay là sau này ta gọi ngươi là sư tỷ nha?”
Tu vi không bằng người ta, thân hình cũng không cao như người ta… Hình như Tiểu Diên Nhi nàng thua thiệt về mọi mặt. Ngoài mặt Tiểu Diên Nhi có vẻ khách khí nhưng trong lòng thì giông tố không ngừng. Nàng âm thầm hạ quyết tâm sau này không cùng Hải Loa chơi đùa nữa, phải nỗ lực tu hành!
Vu Chính Hải lắc đầu thở dài, thuyền nhỏ hữu nghị của hai sư muội thoáng cái đã chìm. Nhân sinh đúng là kỳ diệu.
Hải Loa vươn tay nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Diên Nhi, chân thành nói: “Cửu sư tỷ nói gì đó, ta sao có thể làm hỏng quy củ… Trước đây tỷ bảo vệ ta, sau này để ta bảo vệ tỷ. Kỳ thực tu vi bây giờ của ta đều là do mẫu thân truyền lại, về việc tu hành ta sao có thiên phú bằng tỷ!”
Lời này nghe rất mát lòng mát dạ. Tiểu Diên Nhi không khỏi nở nụ cười: “Ừm, tiểu sư muội là tốt nhất.”
Vu Chính Hải lại giật mình. Thuyền nhỏ hữu nghị lại trồi lên rồi? Nữ nhân quả nhiên là loài động vật thiên biến vạn hoá.
“Chúc mừng Lục tiền bối!”
“Chúc mừng Lục huynh.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Mấy ngày này chúng ta ở lại Thiên Vũ Sơn.”
“Vâng.”
Khâu Hợp lập tức phân phó đệ tử: “Mau cho người đi chuẩn bị! Toàn bộ vật dụng phòng ốc phải đổi thành mới… Chờ đã, đừng quên chuẩn bị cho các vị đồng liêu Cứu Thiên Viện.”
Đám người Hoàng Ngọc chỉ nhìn hắn một cái, không nói gì nữa.
Tác giả giải thích thêm về Lạc Tuyên cho độc giả nào chưa hiểu rõ.
Hơn ba trăm năm trước Lạc Tuyên rời khỏi hồng liên giới, tại bí ẩn chi địa gặp được Cơ Thiên Đạo, sau khi lấy được hạt giống Thái Hư thì trở về Đại Viêm. Lạc Tuyên truyền tin tức về hạt giống cho Thiên Vũ Viện biết, Dư Trần Thù đòi có được hạt giống nên hai bên tranh cãi rồi tách ra.
Lạc Tuyên vì muốn né tránh Thiên Vũ Viện nên dùng tên giả Lạc Thời Âm, trong ba trăm năm đó nàng nghiên cứu về thiên địa ràng buộc, trợ giúp người kim liên giới tấn thăng cửu diệp, thậm chí còn đưa bí tịch cho Vân Thiên La.
Mười bảy năm trước Khương Văn Hư phát hiện ra tung tích Lạc Tuyên, tu vi thập diệp của nàng lúc có lúc không nên không thể không tránh hắn. Nàng quay lại bí ẩn chi địa, gặp được Hải Loa sắp chết nên cứu mạng rồi nuôi dưỡng cô bé, đặt tên cho cô bé là Lạc Thời Âm.
Vì muốn cứu Hải Loa, cũng vì muốn giải thoát cho bản thân mình, Lạc Tuyên truyền lực lượng của mình và hạt giống Thái Hư cho Hải Loa, nhưng vì lực lượng quá lớn nên nàng truyền vào Đồng Tâm Ngọc rồi tách ra làm hai phần, đồng thời giấu trong đó một bức thư. Vốn cho rằng có thể đợi tới khi Hải Loa lớn, không ngờ lại bị đám người điên Cứu Thiên Viện tìm tới.
Hết phần tác giả giải thích.
Ban đêm trong Văn Tinh điện.
Lục Châu ngồi xếp bằng, không ngừng thôi động Tử Lưu Ly để tu luyện.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.” Hải Loa bước vào trong đại điện rồi quỳ xuống.
Lục Châu mở mắt nhìn nàng. “Đứng lên rồi nói.”
Hải Loa đứng lên, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi không cố ý muộn như vậy còn quấy rầy ngài.”
Lục Châu thấy trong mắt nàng có một tia cứng cỏi. Chính ánh mắt này khiến hắn sinh ra một loại cảm giác nàng sắp rời đi.
“Có việc gì cứ nói thẳng.”
“Sư phụ… đồ nhi muốn đến bí ẩn chi địa.” Hải Loa nói.
Lục Châu trầm mặc, lát sau mới lên tiếng: “Ngươi lớn rồi.”
Hải Loa không nói gì. Lục Châu tiếp tục: “Khi lão phu thu nhận ngươi làm đồ đệ, ngươi còn nhỏ tuổi, không biết phân biệt thị phi. Nay ngươi đã lớn, lão phu sẽ cho ngươi cơ hội suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục làm đồ đệ của lão phu hay không.”
Hải Loa vội vàng lắc đầu quỳ xuống: “Sư phụ, đồ nhi không dám, đồ nhi không có ý đó.”
“Lạc Tuyên muốn bái lão phu làm thầy, lão phu thấy nàng tâm tính bất định nên không thu nhận… Nàng là mẫu thân ngươi, có ơn tái tạo, ngươi nghe lời nàng gọi lão phu một tiếng ‘sư phụ’, lão phu có thể thông cảm… Nhưng môn quy không thể không tuân theo, đã vào Ma Thiên Các thì phải tuân thủ quy củ.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Đồ nhi muốn đến bí ẩn chi địa xem một lần…”
“Ngươi muốn tra rõ thân thế của mình?” Lục Châu hỏi.
“Vâng.”
“Sau đó thì sao?”
“Đồ nhi muốn đến bái biệt sư phụ… Nhân cơ hội này khấu tạ ơn dạy dỗ của sư phụ.” Hải Loa đáp.
Lục Châu nhìn Hải Loa, lắc đầu thở dài: “Ngươi muốn điều tra thân thế mình, có thể hiểu được. Nhưng ngươi có năng lực đó không?”
“Đồ nhi đã là thập diệp, có đủ tự tin.” Hải Loa nói.
Tính cách của Hải Loa trưởng thành rõ ràng khác Hải Loa ngây thơ vô tri lúc trước.
“Chỉ dựa vào tu vi thập diệp này của ngươi?” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
“Cầu sư phụ đáp ứng, đồ nhi có lòng tin… Nếu sư phụ không đồng ý, đồ nhi…” Hải Loa muốn nói lại thôi.
Ngữ khí Lục Châu trầm xuống: “Làm càn.”
Bàn tay nhấc lên, một chiêu Tuyệt Thánh Khí Trí bay ra đánh về phía Hải Loa. Hải Loa ngẩng đầu không chút sợ hãi, song chưởng nâng lên nghênh đón, Nghiệp Hoả bộc phát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận