Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 790

Lục Châu quan sát Vu Chính Hải, trong lòng không khỏi kinh ngạc một phen.
Ngũ quan, dáng người, chiều cao và thân thể Vu Chính Hải đều không khác gì lúc chưa phục sinh. Vốn tưởng rằng còn cần khoảng mười năm nữa hắn mới quay về bộ dạng người trưởng thành, không ngờ chỉ trong một đêm đã hoàn toàn khôi phục.
Nói thế nào thì đây cũng là chuyện tốt. Lục Châu còn chú ý thấy độ trung thành của Vu Chính Hải đã lên đến 85%. Chuyện này cũng nằm trong dự liệu.
Yên lặng một lúc, Lục Châu mới mở miệng: “Trở về là tốt rồi.”
Không có trách mắng, không có đòi nợ cũ, thậm chí ngữ khí nói chuyện cũng không nghiêm trọng như Vu Chính Hải tưởng tượng. Hắn thậm chí đã chuẩn bị tinh thần bị nghiêm trị. Cho dù sư phụ muốn trừng phạt thế nào Vu Chính Hải cũng sẽ đón nhận vô điều kiện.
“Sư phụ.”
“Đứng lên rồi nói.”
“Vâng.” Vu Chính Hải đứng dậy.
Lục Châu cũng đứng lên. “Như ngươi mong muốn, U Minh Giáo đã giành được thiên hạ.”
Vu Chính Hải lộ vẻ xấu hổ. “Đều do một tay sư phụ giành được.”
“Vi sư hỏi, ngươi phải thành thật trả lời.” Lục Châu nhìn Vu Chính Hải.
“Xin sư phụ cứ hỏi, đồ nhi biết gì đáp nấy.”
“Thiên hạ cửu châu ngày nay đã về tay U Minh Giáo. Mười hai nước dị tộc đều bị vi sư đánh trọng thương. Đế sư Khương Văn Hư đã chết. Nước không thể một ngày không có vua, ngươi có ý muốn xưng đế không?”
Vừa nghe xong, Vu Chính Hải vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Đồ nhi không dám! Toàn thể U Minh Giáo đều ủng hộ sư phụ thượng vị!”
Lục Châu lắc đầu. “Ngươi cảm thấy vi sư sẽ để ý tới vị trí này?”
Vu Chính Hải sửng sốt, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì không cần nói cũng biết. Nếu sư phụ muốn vị trí này thì cần gì phải chờ tới bây giờ.
“Ngươi chỉ cần nói cho vi sư biết, ngươi có muốn hay không.”
Khắp thiên hạ này, người nào nỡ nói một tiếng “không”?
Nhưng Vu Chính Hải ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Nếu là trước đây, đồ nhi có lẽ sẽ nói muốn. Nhưng bây giờ… Bình An đã chết, tâm nguyện của đồ nhi cũng đã hoàn thành. Trải qua ba lần tử vong, đồ nhi đã hiểu ra rất nhiều chuyện.”
“Nghĩ thông suốt thì tốt.” Lục Châu gật đầu.
Lúc này, đám người Ma Thiên Các cũng từ bên ngoài đi vào. Khi nhìn thấy bộ dạng đã hoàn toàn khôi phục của Vu Chính Hải, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Mọi người theo thứ tự hành lễ với nhau.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt, Diệp Thiên Tâm, Tư Vô Nhai, Chư Hồng Cộng, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều đồng loạt hành lễ:
“Bái kiến đại sư huynh.”
Nếu nói trước đó Vu Chính Hải đã cảm thấy vị trí Hoàng đế không còn đủ sức hấp dẫn mình, thì cảnh tượng trước mắt lại càng làm suy nghĩ không muốn xưng đế của hắn trở nên kiên định hơn.
Có mất sẽ có được.
“Giáo chủ!” Tứ đại hộ pháp nghe tin cũng chạy đến. Thấy Vu Chính Hải hoàn hảo đứng đó, bốn người lập tức quỳ xuống mà khóc.
Đây chính là những huynh đệ vào sống ra chết với Vu Chính Hải trên chiến trường. Hắn mỉm cười bước tới đỡ bốn người dậy, vỗ vỗ bả vai bọn họ.
Những người còn lại cũng khom người hành lễ: “Hoan nghênh đại tiên sinh trở về.”
Vu Chính Hải chắp tay chào hỏi từng vị trưởng lão.
Người nên có mặt, đều có mặt. Duy chỉ thiếu mỗi… Ngu Thượng Nhung.
Vu Chính Hải xoay người lại nói với sư phụ: “Nhị sư đệ vì cứu đồ nhi mà rơi xuống vực. Sư phụ, đồ nhi xin được đến đó tìm nhị sư đệ trở về.”
Lục Châu lắc đầu nói:
“Dưới vực sâu vô cùng hung hiểm, với bản lãnh của ngươi chỉ sợ có đi mà không có về.”
Tư Vô Nhai cũng phụ hoạ:
“Bên dưới vực sâu là biển đen rộng không thấy bờ, lại có hung thú cao giai không hề yếu hơn Thừa Hoàng. Với tu vi bát diệp của Thiên Tâm sư tỷ cũng không thể làm gì được Thừa Hoàng. Nếu tuỳ tiện xuống đó thì chẳng khác nào là đi chịu chết.”
Mọi người đều gật đầu. Con người luôn có bản năng sợ hãi đối với hắc ám.
Vu Chính Hải nói: “Vậy theo ý kiến của đệ thì chúng ta nên làm thế nào?”
Ngu Thượng Nhung lưu lạc đến hồng liên địa giới, mọi người không có khả năng mặc kệ hắn.
Tư Vô Nhai đáp: “Đại sư huynh đừng gấp gáp, cỗ quan tài màu đỏ chính là một loại khí cụ vận chuyển, có thể dùng nó để vượt qua vực sâu… Đệ đã phái người tìm lại phù văn màu đỏ của Khương Văn Hư, tin rằng có thể chế tạo lại một cỗ quan tài đỏ giống hệt như vậy.”
“Thế thì rất tốt.” Vu Chính Hải gật đầu.
Chiêu Nguyệt bước lên, khom người nói: “Đại sư huynh, Thần Đô vẫn cần huynh tới chưởng quản…”
Nàng còn chưa nói xong, Vu Chính Hải đã lắc đầu nói: “Muội làm đi.”
Chiêu Nguyệt câm nín.
Giang Ái Kiếm lập tức phụ hoạ: “Ta ủng hộ việc này! Không ai quy định nữ nhân không được xưng đế.”
Ngay cả tam hoàng tử Đại Viêm còn ủng hộ thì những người khác cũng chẳng có gì để nói. Hơn nữa Chiêu Nguyệt cũng là người trong hoàng thất, Thái hậu sẽ vui vẻ với việc này. Về phần văn võ bá quan thì hẳn là sẽ càng nguyện ý để Chiêu Nguyệt đăng cơ hơn.
Mọi người đều nở nụ cười.
“Nhưng mà…” Chiêu Nguyệt bối rối.
“Không có nhưng nhị gì cả. Đừng từ chối. Ta chỉ có một điều muốn thỉnh cầu.” Vu Chính Hải nói.
“Mời đại sư huynh cứ nói.”
“Hãy đối xử tốt với các huynh đệ U Minh Giáo của ta.”
Chiêu Nguyệt lập tức cười đáp: “Đại sư huynh cứ yên tâm, tại Đại Viêm này không ai dám ức hiếp bọn họ.”
“Vậy thì ta yên tâm.”
Có lẽ bọn họ cũng không ngờ, chỉ vài câu trò chuyện đơn giản này lại khiến một vị Nữ Đế truyền kỳ ra đời.
Đám người Hoa Trọng Dương thấy vậy, vừa định lên tiếng đã bị Vu Chính Hải đưa tay ngăn lại. “Ta biết rõ các ngươi muốn nói gì, nhưng tâm ý ta đã quyết, không cần phải khuyên nữa.”
Tứ đại hộ pháp đành khom người không nói gì thêm.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Vu Chính Hải có thể nhìn thông suốt những chuyện này, bỏ xuống gút mắc trong lòng là việc rất không dễ dàng, sau này việc tu hành của hắn sẽ càng thêm thuận lợi.
“Nếu không còn gì khác, tất cả lui xuống đi.” Lục Châu mở miệng nói. Về sau việc tu luyện sẽ càng thêm quan trọng và cấp thiết.
Mọi người đều khom người hành lễ rồi rời đi.
Cửu châu đã định, muốn làm quan tài đỏ cần phải đợi một thời gian, Vu Chính Hải bỗng cảm thấy hơi nhàm chán.
Vừa ra khỏi viện, hắn bỗng gọi: “Tứ sư đệ.”
“Đại sư huynh, huynh gọi đệ?” Minh Thế Nhân chạy tới.
“Nghe nói tu vi của đệ tiến bộ rất nhanh, vừa hay ta vừa mới khôi phục, cùng ta đi luyện đao một chút nào.”
Minh Thế Nhân câm nín.
“Sao sắc mặt đệ kém như vậy?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Đại sư huynh, đệ nào phải đối thủ của huynh.” Minh Thế Nhân uỷ khuất đáp.
Vu Chính Hải gật đầu, nhìn sang Đoan Mộc Sinh: “Tam sư đệ, cùng đi nào.”
Đoan Mộc Sinh hưng phấn đứng thẳng người: “Vâng.”
“Cả đệ nữa, lão bát.” Vu Chính Hải chỉ vào Chư Hồng Cộng.
“A?”
Không đợi Chư Hồng Cộng đồng ý, Vu Chính Hải đã chắp tay sau lưng đi về phía quảng trường luyện võ. Ba người đành phải ngoan ngoãn đi theo.
Không bao lâu sau, từ quảng trường truyền ra ba tiếng kêu thảm không ngừng.
Đám người Ma Thiên Các chỉ đành lắc đầu thở dài. Tự gây nghiệt thì không thể sống mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận