Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1104

Ngu Thượng Nhung bay lướt tới, lơ lửng bên cạnh người Trương Hi Minh, thản nhiên nói:
“Thật xin lỗi, tội danh của cha ngươi đã định, bằng chứng như thép. Xuất thân và ăn học của ngươi lý ra nên giúp ngươi phân biệt được đúng sai thật giả. Công đạo ở trong lòng người, nếu là người biết lễ nghĩa liêm sỉ sẽ tuyệt đối không còn mặt mũi nói ra hai chữ ‘oan uổng’. Nếu ta là ngươi, ta đã vung đao tự vẫn từ lâu, sao còn không biết xấu hổ đến khiêu khích người khác?”
Phốc !
Trương Hi Minh điên cuồng thổ huyết.
Ngu Thượng Nhung hờ hững nhìn hắn, trong lòng không chút thương hại. Nhiều năm ma luyện trong sinh tử, những khó khăn vất vả hắn gặp phải cũng không ít hơn Vu Chính Hải. Hắn biết, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, mà Trương Hi Minh chính là loại người như vậy.
Khí tức Trương Hi Minh càng lúc càng yếu ớt. Ngu Thượng Nhung không nhìn hắn mà nhìn về phía làn mưa bụi trong phế tích, thản nhiên hỏi: “Hắc liên ở đâu?”
“Ngươi, ngươi… có gan, tự mình, đi tìm hắn…” Nói xong câu này, Trương Hi Minh hộc ra một hơi cuối rồi ngoẹo đầu tắt thở.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 5.500 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Vu Chính Hải nhìn Trương Hi Minh. “Hắn chết rồi à?”
“Hẳn là đã chết.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Hắn có khả năng phục sinh như Diệp Chân không?” Vu Chính Hải lo lắng nói.
“Có thể có.”
“Ngã một lần sẽ khôn ra… Nhị sư đệ, tránh ra một chút, lần này ta phải bổ đao cho tốt.” Vu Chính Hải nâng tay, Bích Ngọc Đao chậm rãi bay lên lơ lửng trước mặt, mang theo đao cương xoay tròn tại chỗ.
Ngu Thượng Nhung không có hứng thú với thi thể bèn tung người bay trở lại vị trí bên cạnh đám quần chúng ăn dưa.
Ngay sau đó…
Khu vực đường kính hai mươi trượng bị đao cương bao trùm, đao cương từ trên bầu trời đổ xuống như thác nước, động tĩnh còn lớn hơn lúc hắn chiến đấu với thập diệp nhiều.
Một lát sau, cát bụi từ từ lắng xuống. Vu Chính Hải thoả mãn nhìn kiệt tác của mình rồi bay về phía Ngu Thượng Nhung.
Đám tu hành giả xem náo nhiệt sợ hãi lùi về sau, sợ hắn ra tay với mình.
“Đừng sợ, người Ma Thiên Các xưa nay làm việc đều ân oán rõ ràng.”
Ngu Thượng Nhung trấn an.
Vu Chính Hải hỏi đám người: “Trương gia ở đâu?”
“Quan Nội đạo, Kính, Kính Châu thành…” Một người khẩn trương đáp.
“Kính Châu? Nhị sư đệ, đệ trở về phục mệnh với sư phụ trước, ta đến Kính Châu một chuyến để tra rõ ràng nội tình Trương gia.” Vu Chính Hải nói.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu. “Nếu có hắc liên giới đứng sau chuyện này thì huynh đi một mình e là không ổn.”
“Yên tâm đi, trước khác nay khác, ta tự có phân tấc.” Hai người vừa nói vừa bay ra xa.
“Không được, nếu gặp phải Thiên Giới Bà Sa huynh sẽ gặp nguy hiểm. Đến lúc đó ngay cả sư phụ cũng không cứu huynh kịp.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Ta sẽ làm việc cẩn thận, chủ yếu là điều tra tin tức thôi.”
“Đại sư huynh, vẫn nên để ta đi thì hơn, về phương diện tốc độ huynh không nhanh bằng ta.”
Đám người chỉ yên lặng nhìn, một câu cũng không dám nói. Lão đại Ma Thiên Các làm việc đều như vậy sao?
Đúng lúc này, trong màn mưa bụi chợt truyền đến thanh âm trầm thấp: “Đều trở về đi.”
Trong lòng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đồng thời cả kinh, lập tức xoay người lại.
Giọng nói quen thuộc, ngữ khí và cả khí thế kia… Hai người đồng thời khom lưng hành lễ: “Vâng.”
Đám người nhất thời câm nín.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không hề do dự, thân ảnh loé lên biến mất khỏi khu phế tích.
Mưa rào tí tách vẫn rơi xuống, thi thể Trương Hi Minh đã bị đao cương cắt chém thành bụi mịn, không còn dấu vết.
Đám khán giả cũng đang thất thần nhìn vào màn mưa. “Không thể nào…”
“Đi nhanh lên đi, người có thể khiến hai huynh đệ bọn họ nghe lời như thế, còn có thể là ai nữa!”
Đám quần chúng ăn dưa vừa định xoay người rời đi !
“Chờ đã.” Thân ảnh Lục Châu nhoáng lên xuất hiện trước mặt mọi người. Mưa bụi bốn phía lập tức bị cương khí khổng lồ bốc hơi sạch.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, bọn hắn nhìn thấy một vị lão giả tóc đen lơ lửng đứng trước mặt mình, tay chắp sau lưng. Đám người không khỏi nuốt nước bọt.
“Tiền, tiền, tiền bối… có, có gì, phân phó?” Người đứng phía trước đám người đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lục Châu phất tay áo, Thái Hư Kính chiếu qua đám tu hành giả một lượt.
Đám người chỉ cảm thấy kim quang chói mắt như thái dương, không khỏi chớp mắt mấy cái. Đến khi mở mắt ra thì vị lão giả tóc đen đã không còn thấy đâu nữa, tựa như ngay từ đầu người đó đã không xuất hiện.
Trong hoàng thành.
Dưỡng Sinh điện đã được thu dọn sạch sẽ. Trở về đại điện, Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư.
Ban nãy khi quan sát lão bát hắn đã dùng hết Thái Huyền chi lực, bây giờ cần tranh thủ thời gian khôi phục lại.
Lát sau, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đã về tới. Vừa bước vào Dưỡng Sinh điện, hai người nhìn thấy sư phụ đang nhắm mắt điều tức, không khỏi cả kinh.
Một là kinh ngạc vì sư phụ trở về quá nhanh, trông sư phụ như thể đã điều tức thật lâu, hai là kinh ngạc dung mạo sư phụ trở nên trẻ trung hơn rất nhiều.
Không dám nghĩ thêm, hai người tiến lên hành lễ. “Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
“Về rồi à?” Lục Châu mở mắt.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều câm nín.
“Chuyện của Trương Hi Minh các ngươi làm tốt lắm. Nhưng việc điều tra hắc liên thì hơi lỗ mãng.” Lục Châu nói.
“Sư phụ dạy phải.” Vu Chính Hải lúng túng đáp.
“Kế hoạch nuôi nhốt của hắc liên bị phá hỏng, sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ phái người đến. Thay vì đi tìm, chẳng bằng ôm cây đợi thỏ. Nếu cường giả Hắc Tháp nghị hội giáng lâm, đám người Hắc Ngô Vệ đều là cường giả Thiên Giới Bà Sa, các ngươi làm sao ứng phó?” Lục Châu răn dạy.
Hai người chỉ biết cúi đầu.
Lục Châu tiếp tục nói: “Vu Chính Hải, ngươi là lão đại. Về lý thuyết, sau khi phá vỡ tầng trói buộc của kim liên thì tốc độ tu hành của ngươi phải nhanh nhất mới đúng. Nếu còn không chuyên tâm tu hành, Diên Nhi sẽ đuổi kịp ngươi đó.”
Vu Chính Hải khom người nói: “Đồ nhi thật hổ thẹn, sau này nhất định sẽ cố gắng gấp bội, sớm tấn thăng thập diệp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận