Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2128: Lại đến Đại Uyên Hiến

Tư Vô Nhai mỉm cười rồi nói với Lục Châu: “Sư phụ, đồ nhi và bát sư đệ đã lĩnh ngộ đại đạo thành công.”
Lục Châu hài lòng gật đầu: “Thuận lợi chứ?”
“Cực kỳ thuận lợi. Bát sư đệ được Lam Hi Hoà tương trợ nên không gặp phải khó khăn gì.”
Lục Châu hỏi: “Là loại quy tắc nào?”
“Của đồ nhi là một loại lực lượng vô cùng kỳ diệu, lấy thiên địa làm đại lô, lấy tạo hoá làm đại luyện. Vạn vật là tự nhiên, tạo hoá thay càn khôn.”
“Tạo hoá…” Lục Châu khẽ nhắc lại, “Còn lão bát thì sao?”
“Bát sư đệ lĩnh ngộ quy tắc dễ lý giải hơn. Khi hắn lĩnh ngộ đại đạo, lực lượng lôi kiếp sinh sôi không ngừng, dùng mãi không hết. Hẳn là một loại đại quy tắc vô hạn.” Tư Vô Nhai nói.
Lục Châu gật đầu: “Mười hạt giống lĩnh ngộ ra mười loại đại quy tắc khác nhau. Các ngươi đều được Thiên Khải Chi Trụ tán đồng nên phẩm chất đặc biệt của mỗi người sẽ là chìa khoá lĩnh ngộ đại quy tắc riêng biệt của bản thân.”
“Thập đại quy tắc?” Minh Thế Nhân cũng rất mong đợi đại quy tắc thuộc về mình.
Tư Vô Nhai cười nói: “Bên chỗ hai vị sư muội cũng rất ổn định, nghe nói có Thượng Chương Đại Đế tự mình giám sát các nàng lĩnh ngộ nên sư phụ yên tâm.”
“Chỉ còn chúng ta thôi.” Minh Thế Nhân cười nói.
Lục Châu nói: “Lão tứ, ngươi tạm thời kéo dài thời gian một chút. Lão tam, ngươi trở về lĩnh ngộ đại đạo trước đi.”
“Tại sao?” Minh Thế Nhân nghi hoặc hỏi.
Không đợi sư phụ trả lời, Tư Vô Nhai đã gật đầu tán đồng: “Sư phụ nói không sai, tứ sư huynh nên kéo dài thời gian, khoan hãy lĩnh ngộ. Minh Tâm Đại Đế đang chờ chúng ta lĩnh ngộ toàn bộ đại đạo để xuống tay với chúng ta.”
Minh Thế Nhân bừng tỉnh đại ngộ: “Ha ha, vậy ra ta lại thành nhân vật mấu chốt.”
Việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
Sắp xếp chỗ ở cho Đế Nữ Tang xong, Đoan Mộc Sinh liền quay về Huyền Dặc điện.
Các thành viên Ma Thiên Các đều đang ở Huyền Dặc, nơi đó còn có Huyền Dặc đế quân trấn thủ nên cũng khá an toàn.
Ban đêm.
Lục Châu tiếp tục hấp thu lực lượng tứ đại nội hạch. Hiện tại hắn đã hấp thu được một nửa lực lượng.
Sáng hôm sau, Lục Châu rời khỏi Ma Thiên Các. Nơi này chỉ còn lại Minh Thế Nhân thủ hộ, những người khác đều đã trở về Thái Hư.
Bí ẩn chi địa vẫn u ám không có ánh sáng.
Lục Châu xuất hiện trong rừng cây Đại Uyên Hiến, trên không trung có rất nhiều hung thú đang bay lượn, tựa hồ như đã phát hiện ra Lục Châu nên chúng lũ lượt kéo tới. Chỉ sau một chốc lát, đã có khoảng năm, sáu con thú hoàng và một đám phi cầm chạy đến.
“Nhân loại, ngươi muốn chết kiểu gì?”
Lục Châu nhíu mày nhìn chúng nó. “Muốn giết lão phu?”
“Nhân loại quá đáng ghét, phá hỏng Thiên Khải Chi Trụ! Đã nói sẽ cùng nhau duy trì thiên địa cân bằng, nhưng nhân loại không tuân thủ lời hứa hẹn!”
Lục Châu lắc đầu nói: “Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ là do pháp tắc tự nhiên của thiên đạo, không phải do nhân loại gây ra.”
“Là nhân loại cố ý phá hư Thiên Khải Chi Trụ, bây giờ đã làm sập bốn cái, đại năng nhân loại lại không xuất hiện chữa trị Thiên Khải, đây chính là lỗi của các ngươi!”
Mâu thuẫn giữa chủng tộc luôn rất khó giải quyết. Lục Châu đành thở dài một tiếng: “Trước khi lão phu chưa nổi giận… Cút đi.”
Chữ “cút” rất nhẹ nhàng không có bao nhiêu lực lượng, đám thú hoàng trong không trung tức giận rít lên. “Giết!”
Nếu đạo lý có thể giải quyết được mọi vấn đề thì trên đời này còn cần tới quân sự và vũ khí làm gì. Có một số việc luôn phải dùng sức mạnh để xử lý.
Khi đám hung thú nhào tới, một đạo quang luân lấy Lục Châu làm trung tâm đột nhiên lan tràn ra ngoài, trong giây lát đàn hung thú bị quang luân chạm đến đều tan thành tro bụi.
Quang luân vốn màu vàng kim nay đã nhuốm đầy máu hung thú mà hoá thành màu đỏ.
“Chí Tôn!”
“Nhân loại đáng ghét!”
Đám hung thú đứng bên ngoài lập tức chạy trốn, trong chớp mắt đã tản đi sạch không còn bóng dáng.
Lục Châu không thèm đuổi theo mà bay về phía Đại Uyên Hiến, chẳng mấy chốc đã tới ngay lối vào.
Năng lượng đặc thù ba động khiến đám Vũ tộc chú ý, có năm vũ nhân đồng loạt bay tới ngăn đường Lục Châu. “Ai lớn mật như thế, dám xông vào Đại Uyên Hiến?”
Lục Châu trầm giọng nói: “Nói với Vũ Hoàng, bản toạ muốn gặp hắn.”
Năm tên vũ nhân cảm thấy Lục Châu đặc thù, bèn nói: “Vũ Hoàng không có ở đây, các hạ có thể xưng danh, chờ Vũ Hoàng trở về rồi triệu kiến.”
“Bảo hắn ra đây.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Vũ Hoàng đang bế quan, không tiện gặp ngài.”
“Bản toạ tiện là được. Hắn tiện hay không cũng không quan trọng.” Lục Châu bình tĩnh nói, “Kiên nhẫn của bản toạ có hạn.”
Lục Châu nhấc tay đánh ra một chưởng Đại Vô Úy Ấn, năm tên vũ nhân lập tức bị đánh bay, khí huyết toàn thân hỗn loạn suýt chút nữa đã thổ huyết.
Trong lòng bọn hắn kinh ngạc vô cùng, người này có tu vi cực cao, không phải nhân vật bình thường bèn nói ngay: “Ta đi bẩm báo!”
Hắn vừa dứt lời, trong Đại Uyên Hiến bỗng truyền ra thanh âm: “Mời vào.”
Năm tên vũ nhân nghe vậy, cung kính tránh ra thành một lối đi. Lục Châu chắp tay sau lưng thản nhiên bay vào.
Vũ Hoàng đứng ngay cửa đại điện chờ đợi. Thấy Lục Châu xuất hiện, Vũ Hoàng mỉm cười nói: “Quả nhiên là Lục các chủ.”
Lục Châu đi thẳng vào đại điện, ngồi vào bảo toạ của Vũ Hoàng. Đám trưởng lão trong đại điện há mồm định nói gì đó nhưng Vũ Hoàng đã nháy mắt với bọn hắn, không cho phép lên tiếng.
Vũ Hoàng cười nói: “Không biết các hạ giá lâm có gì cần làm?”
Lần trước tới lấy Trấn Thiên Xử, lần này lại tới làm gì đây?
Lục Châu nhìn thẳng Vũ Hoàng, nói vào điểm chính: “Ngươi lệnh cho người lẫn vào Thái Hư, ngăn cản đồ nhi của lão phu lĩnh ngộ đại đạo, món nợ này tính thế nào?”
Vũ Hoàng vội vàng lắc đầu: “Lục các chủ, ngươi đừng để người khác châm ngòi ly gián chúng ta. Bản hoàng tuy không hy vọng Thiên Khải Chi Trụ sụp đổ nhưng cũng không đến mức làm ra chuyện thế này.”
Lục Châu đạm mạc nói: “Giảo biện không có ý nghĩa gì đâu.”
Vũ Hoàng cao giọng nói: “Bản hoàng tuyệt đối không làm ra chuyện đê tiện như thế, nhất định là có người đứng phía sau gây rối, giá hoạ cho Đại Uyên Hiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận