Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1652

Vu Chính Hải sửng sốt nhìn hắn.
Tiểu Ngũ cũng lập tức lên tiếng: “Ta cũng muốn thỉnh giáo kiếm pháp.”
Vị đệ tử Tần gia đứng bên cạnh quát lớn: “Đừng làm loạn, không được nhắc lại lời này nữa. Hai vị khách quý, xin mời.”
Truyền đạo là việc chỉ có sư đồ mới làm, bọn hắn tuỳ tiện thỉnh giáo truyền thừa của người ta là hành vi cực kỳ thất lễ.
Nhưng Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung cũng không tức giận. Năm đó trên con đường học tập, bọn hắn gặp phải biết bao trắc trở, nào có điều kiện và tài nguyên phong phú như bây giờ?
Vu Chính Hải cười ha hả nói: “Lúc nào cũng được.”
Tiểu Chu vui mừng quá đỗi, khom người nói: “Tạ ơn, tạ ơn!”
Ngu Thượng Nhung nói với Tiểu Ngũ: “Ngươi đi cùng hắn là được.”
Tiểu Ngũ cũng kích động vô cùng, vội vàng khom người.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung mỉm cười nhìn hai tiểu tử rồi đạp không bay về phía đạo trường Nam Sơn.
Trời chạng vạng tối.
Lục Châu đặt Trấn Thọ Thung vào đạo trường, tốc độ lưu chuyển thời gian là 100 lần.
Hắn lấy hộp gấm Thiên Ngân ra xem, thử nghiệm vài lần cũng không thể mở ra. Xem ra đúng là tu vi không đủ thì không cách nào mở được.
“Cấp bậc chân nhân mới mở được sao?” Lục Châu nghi hoặc nghĩ.
Nếu vậy thì phải nhanh chóng gia tăng thực lực. Hiện tại hắn là mười bốn Mệnh Cách, muốn thành chân nhân phải mở ra bốn Mệnh Cách nữa.
Lục Châu lấy Mệnh Cách Chi Tâm của Hà La Ngư và Vọng Nguyệt Kình ra. Đây đều là đại Mệnh Cách lấy được từ trên người Mạnh Minh Thị.
“Còn thiếu hai cái.”
Hai viên còn lại chỉ cần là Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương là đủ.
Lần trước đến bí ẩn chi địa đã thu hoạch được rất nhiều Mệnh Cách Chi Tâm của thú vương, không sợ thiếu, bảo Minh Thế Nhân đưa tới là được.
Hiện tại thứ Lục Châu cần chính là thời gian.
Lục Châu không gấp gáp tiến vào trạng thái tu hành mà quan sát tình hình các đồ đệ.
Chư Hồng Cộng vẫn đang nằm trên giường tu dưỡng. Diệp Thiên Tâm đang tu luyện trong Bạch Tháp, lúc rảnh rỗi nàng lại cùng Thừa Hoàng ra ngoài tản bộ. Đoan Mộc Sinh trở về Ma Thiên Các, cả ngày đều đối chiến với Lục Ngô, thực lực tiến bộ thần tốc. Bốn vị trưởng lão mỗi ngày đều luận đạo rồi mới tu hành, tốc độ đề thăng tu vi đương nhiên không thể so sánh với các đồ đệ có hạt giống Thái Hư. Phan Trọng và Chu Kỷ Phong cùng mấy vị hộ pháp đều tiến bộ khá chậm.
Biểu hiện của Tư Vô Nhai mấy ngày nay có vẻ kỳ quái. Lục Châu dành ra ba ngày liên tục để quan sát hắn.
Trong Thiên Vũ Viện, Tư Vô Nhai xem bản đồ da dê cổ rồi lắc đầu.
“Thất tiên sinh, kiếm của ta…” Bên ngoài truyền đến thanh âm.
Tư Vô Nhai cau mày nói: “Ngươi đi tìm Vương Đại Chuỳ là được, phiền ta làm gì?”
“Thất tiên sinh như vậy là không được nha, chính ngươi bảo ta đến tìm ngươi mà.” Người kia nhảy qua bệ cửa sổ chui vào phòng.
Tư Vô Nhai không thèm để ý tới hắn. “Tra được gì chưa?”
“Đương nhiên là có, không nhìn xem Giang Ái Kiếm ta là ai sao! Hai chúng ta song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch.” Giang Ái Kiếm hất tóc nói.
“Bên phía Bồng Lai có động tĩnh rồi?” Tư Vô Nhai gật đầu hỏi.
Giang Ái Kiếm ném ra một xấp giấy, tựa vào bàn nói:
“Năm đảo Bồng Lai xem như bình ổn, dù là mực nước đã dâng lên không ít sau khi hiện tượng mất cân bằng xuất hiện. Phía đông cách ba vạn dặm quả thật có một toà Trọng Minh Sơn. Ta suýt tí nữa đã bị lạc trong Vô Tận Hải, nếu ngươi không đền bù cho ta, chúng ta chia tay!”
“Cảm ơn.” Tư Vô Nhai hài lòng gật đầu, “Khối Hoả Linh Thạch tiếp theo sẽ cho ngươi dùng, đề thăng Long Ngâm Kiếm.”
Hai mắt Giang Ái Kiếm sáng lên, hưng phấn nói: “Tốt tốt tốt!”
Giang Ái Kiếm đột nhiên dè dặt hỏi: “Ta có hơi tò mò, làm sao ngươi biết được phía đông cách ba vạn dặm có một toà Trọng Minh Sơn?”
“Không thể giải thích rõ ràng.” Tư Vô Nhai nói.
“Thì ngươi cứ thử giải thích ta xem.”
“Kiến thức của ta hơn xa ngươi, có nói ngươi cũng không hiểu.”
Giang Ái Kiếm nhíu mày nói: “Ta đã thuận tiện điều tra một lượt, Trọng Minh Sơn có Trọng Minh Điểu ẩn hiện, từng là nơi cư ngụ của Trọng Minh Điểu. Về sau Trọng Minh Điểu biến mất không thấy nữa.”
Trên mặt Tư Vô Nhai hiện vẻ kinh ngạc.
“Ngươi tra chuyện này để làm gì?”
“Ta thấy hứng thú.” Tư Vô Nhai thản nhiên đáp.
“Không thú vị.”
Giang Ái Kiếm thấy hắn không muốn nói, bèn xoay người đi tìm Vương Đại Chuỳ.
Lục Châu thu hồi thần thông, nhớ lại cảnh tượng Tư Vô Nhai đối mặt với Trọng Minh Điểu.
“Chẳng lẽ Tư Vô Nhai và Trọng Minh Điểu có liên can gì?”
Trong ký ức Lục Châu không có thông tin gì về việc này. Vì tín nhiệm Tư Vô Nhai, hắn không quan tâm tới việc này nữa. Việc cần thiết nhất lúc này là chuyên tâm tu luyện, sớm bước vào cảnh giới chân nhân.
Hiện tượng mất cân bằng tuy nghiêm trọng nhưng cửu liên đã bớt đấu đá với nhau. Nhân loại và hung thú đang xuất hiện một loại cân bằng vi diệu.
Lục Châu thôi động Tử Lưu Ly và Trấn Thọ Thung, bắt đầu tiến vào trạng thái tu hành.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung phần lớn thời gian đều tu luyện trong Trấn Thọ Thung. Chỉ khi đi chỉ điểm cho Tiểu Chu và Tiểu Ngũ mới rời khỏi khu vực thời gian tăng tốc.
Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cũng cực kỳ nghiêm túc cùng nhau tu luyện.
Tần Nhân Việt thân là chủ nhà, cứ cách một đoạn thời gian lại đến thăm Lục Châu một lần, hòng thỉnh giáo cảm ngộ và tâm đắc về đạo lực lượng. Đáng tiếc Lục Châu vẫn luôn bế quan, không chỉ điểm được gì cho hắn.
Tần Nhân Việt đành tìm đến Minh Thế Nhân giao lưu tâm đắc.
Ma Thiên Các nhiều nhân tài như vậy, Tần Nhân Việt lại hết lần này đến lần khác đối đãi với Minh Thế Nhân rất khác biệt, thời gian dài tất cả mọi người đều biết rõ việc này.
Ngày qua ngày, đông đi xuân tới, thấm thoát đã năm năm trôi qua.
Trong đạo trường Nam Sơn.
Két.
Lục Châu nghe được trong đan điền khí hải truyền đến một tiếng vang, đây là dấu hiệu vách tường khí hải đã đạt tới bình cảnh, chuẩn bị đột phá.
Hắn mở mắt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Trên bệ cửa sổ, từng tia nắng đang nhảy nhót lấp lánh, gió nhẹ thổi qua, lá khô rụng xuống báo hiệu mùa thu đang đến.
Lục Châu ngừng tu luyện, cảm giác như mình đã ngủ một giấc thật dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận