Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1830: Thân phận của người bịt mặt

Lục Châu vốn muốn nhân cơ hội răn dạy nàng hai câu, vừa nghe đến đó bèn ngậm đắng nuốt cay nhịn xuống.
Có lẽ… trên đời này thật sự có thiên tài tồn tại. Chỉ là không phải hắn.
Tiểu Diên Nhi nói: “Khi đồ nhi khai Mệnh Cách thứ mười tám từng cảm thấy có chút khó chịu, về sau thì hết hẳn.”
Lục Châu hồ nghi đến cực điểm. Chính mình đã rất không phù hợp thói thường rồi, sao Tiểu Diên Nhi lại càng bất thường như thế?
“Ngươi thông qua Mệnh Quan từ bao giờ?” Lục Châu hỏi.
Tiểu Diên Nhi lại cúi đầu, lí nhí đáp: “Hình như đồ nhi không cần… không cần thông qua Mệnh Quan hay sao ấy?”
“Sư phụ, không phải người từng nói, bản chất của việc thông qua Mệnh Quan chính là để cường hoá Mệnh Cung, khiến nó có thể tiếp nhận càng nhiều Mệnh Cách Chi Tâm hay sao?” Tiểu Diên Nhi nghi hoặc hỏi.
“Đúng là như thế.”
“Nhưng đồ nhi có đau đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu cảm thấy không muốn nói chuyện với Tiểu Diên Nhi nữa. Có lẽ để nàng xuất sư là đúng.
Càng quản càng thêm tức giận thôi! Mặc kệ nàng đi vậy, mỗi người có một con đường tu luyện khác nhau, con cháu tự có phúc của chúng nó.
Nhìn ra được sư phụ nghi hoặc, Tiểu Diên Nhi giải thích: “Đồ nhi cũng không biết là chuyện gì xảy ra, mỗi khi cảm thấy thân thể không thoải mái, đồ nhi sẽ tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản. Mỗi lần như vậy Thái Thanh Ngọc Giản đều có thể lấp đầy Mệnh Cung rồi cường hoá nó. Sư phụ, người nhìn đi…”
Ông !
Tiểu Diên Nhi gọi ra liên toạ rồi vận chuyển khẩu quyết Thái Thanh Ngọc Giản.
Mệnh Cung trong liên toạ bình tĩnh như mặt hồ, bóng như gương soi phản chiếu thân ảnh của ba người. Từng đạo gợn sóng nho nhỏ bắt đầu xuất hiện, không ngừng lan tràn bốn phía rồi vỗ vào thành Mệnh Cung, khiến nó càng thêm vững chắc.
Công pháp này đúng là không đơn giản! Cộng thêm hạt giống Thái Hư và thiên phú của nàng, Tiểu Diên Nhi chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Đừng nói người khác, ngay cả Lục Châu cũng hâm mộ muốn chết.
Lục Châu nói: “Nếu đúng là như thế, chẳng phải ngươi sẽ có thể thoải mái khai Mệnh Cách, cho đến khi khai đủ ba mươi sáu Mệnh Cách hay sao?”
“Mỗi lần tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản, có đôi khi nguyên khí cũng sẽ không cường hoá được Mệnh Cung, đồ nhi sẽ tu hành chậm lại. Chỉ là loại tình huống này cũng rất ít gặp. Hì hì…”
Hải Loa cảm thấy rất bi thương nha!
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng vỗ tay bồm bộp.
Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người bịt mặt ban nãy đã ra tay trợ giúp bây giờ lại xuất hiện. Hắn vừa đi tới vừa nói: “Lợi hại, lợi hại…”
Người này mặc hắc bào lại che kín mặt, âm thanh trầm thấp rất khó phân biệt là ai.
“Ngươi là kẻ nào?” Lục Châu hỏi.
Người bịt mặt trầm thấp cười: “Ngươi đoán đi.”
“Lão phu không rảnh chơi trò bí hiểm.” Phiền nhất là mấy kẻ cứ bắt đoán này đoán nọ, ai rảnh?
Người bịt mặt bất đắc dĩ lắc đầu, tháo khăn bịt mặt xuống rồi sửa sang lại mái tóc.
“Giải Tấn An? Sao lại là ngươi?” Lục Châu nghi hoặc.
Lần trước đã cảm thấy hắn xuất hiện rất kịp thời, lần này lại như thế. Nào có chuyện trùng hợp như vậy?
“Sao lại không thể là ta?” Giải Tấn An nói, “Nếu không nhờ có ta, các ngươi gặp xui xẻo chắc rồi.”
“Làm sao ngươi biết lão phu ở đây?”
Giải Tấn An chắp tay nói: “Bởi vì ta đến từ Đại Uyên Hiến!”
Lục Châu bất ngờ nhìn hắn. Dọc theo con đường tiến vào Đại Uyên Hiến, Lục Châu chỉ thấy cự nhân ba đầu, vũ nhân và đám hung thú, không hề có nhân loại nào xuất hiện, không ngờ Giải Tấn An lại là người nơi này.
“Không chỉ có thế, cái gọi là Bạch Đế truyền thư cũng là đồ giả, là ta cố ý lừa dối đám vũ nhân kia. Nếu không nhắc nhở Minh Đức trưởng lão, các ngươi sẽ rất khó có thể rời khỏi Đại Uyên Hiến.”
Thì ra là có Giải Tấn An ở sau lưng trợ giúp.
“Không cần cảm kích ta, trước nay ta đều rộng lượng như vậy đó. Mặc dù các ngươi lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử nhưng mà ta sẽ không tính toán. Nếu có thể nói xin lỗi một tiếng thì ta càng vui hơn.” Giải Tấn An hếch cằm nói.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Vốn trong lòng còn cảm thấy áy náy với hắn, vừa nghe được câu này thì hoàn toàn không còn sót lại chút nào.
“Ngươi không sợ lão phu mách lại với lão đầu Minh Đức kia à?” Lục Châu lườm hắn một cái.
“Ách?” Giải Tấn An sửng sốt. Lúc này hắn mới ý thức được mình vừa làm ra một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, đưa nhược điểm vào tay kẻ khác.
“Ngươi sẽ không vong ân phụ nghĩa như vậy chứ?” Giải Tấn An trừng mắt nhìn Lục Châu.
“Lão phu là ai, ngươi nên hiểu rõ mới phải.” Lục Châu thản nhiên đáp.
Biểu tình trên mặt Giải Tấn An lập tức thay đổi, cố nặn ra một nụ cười: “…Ta chỉ là nói đùa thôi mà, xin lỗi hay không cũng không quan trọng. Nói chính sự nha, ta thật không ngờ các ngươi lại đến Đại Uyên Hiến. Lá gan lớn quá đi!”
“Đến Đại Uyên Hiến là một trong những kế hoạch của lão phu.”
“Nhưng quá sớm.” Giải Tấn An nói, “Nếu không phải ta hiếu kỳ vì nghe nói có người của Bạch Đế giá lâm thì còn không biết đó là các ngươi! Minh Đức trưởng lão rất không đơn giản, hắn là đạo thánh mạnh nhất trong Vũ tộc. Hồng Tiệm là tay chân dưới trướng hắn, ngươi giết Hồng Tiệm rồi, nhất định phải cẩn thận bị hắn trả thù.”
Lục Châu tự tin nói: “Nếu hắn còn dám tới, lão phu khiến hắn có đi không có về.”
Giải Tấn An gật đầu: “Ta không ngờ tu vi của ngươi lại tịnh tiến nhanh như vậy… Còn nữa, Thiên Hồn Châu của Hồng Tiệm đã bị tổn hại, không dùng được đâu.”
Lục Châu lấy Thiên Hồn Châu ra xem, lúc này nó cực kỳ ảm đạm, cảm giác bên trong không có chút năng lượng nào.
Giải Tấn An nói: “Hồng Tiệm phóng thích toàn bộ năng lượng trong Thiên Hồn Châu ra để tự bạo vẫn không giết được ngươi. Nếu hắn còn sống thì còn có thể kích hoạt Thiên Hồn Châu lần nữa, nhưng đáng tiếc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận