Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1269

Lục Châu hài lòng vuốt râu. Giao việc cho Tư Vô Nhai hắn rất an tâm, lại thoải mái vô cùng…
Chỉ là có hơi hố sư phụ. Suy cho cùng lão phu chỉ có năm Mệnh Cách.
“Lên đường thôi.” Lục Châu nói.
“Vâng.”
Tại một toà phù văn thông đạo trong kinh đô.
Mọi người đã chuẩn bị xong. Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi cưỡi Bạch Trạch bay vòng vòng trên bầu trời, khẽ gọi: “Diên Nhi.”
“Sư phụ đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi và Bạch Trạch lập tức hạ xuống, lăng không đứng trước phù văn thông đạo.
Lục Châu quan sát Tiểu Diên Nhi, thấy khí tức của nàng đã mạnh hơn trước nhiều. Có lẽ do nàng tu luyện Thái Thanh Ngọc Giản nên khí tức nàng thanh tịnh như nước, lưu loát như mây.
Khí tức của Tư Vô Nhai thì yếu hơn một chút, tựa như khói bếp, lượn lờ bay lên. Khí tức Hải Loa thì bập bùng như ngọn lửa. Khí tức trên thân mỗi người đều không giống nhau.
Nếu phải so sánh thì Tiểu Diên Nhi mới là người lợi hại nhất. Loại khí tức của nàng cho dù không tu luyện cũng sẽ tự nhiên tăng trưởng với tốc độ người bình thường khó lòng với tới.
“Sư phụ, đã chuẩn bị thoả đáng, có thể xuất phát rồi.” Vu Chính Hải dẫn đầu bước lên phù văn thông đạo. Những người khác lục tục theo sau.
Đơn chưởng vỗ ra, phù văn sáng lên, quang mang bắn thẳng lên trời rồi bóng dáng mọi người từ từ biến mất.
Trong Hắc Thuỷ Huyền Động.
Sau khi đột phá, Ngu Thượng Nhung phi hành nhanh hơn trước rất nhiều, lại không tiêu hao bao nhiêu năng lượng.
Được Trường Sinh Kiếm dẫn đường, hắn phi hành liên tục hai ngày, rốt cuộc nhìn thấy phía trước có ánh sáng, vẫn là hình dạng cửa hang hình bán nguyệt quen thuộc năm xưa…
Ngu Thượng Nhung mỉm cười, điều động Trường Sinh Kiếm bay thẳng ra ngoài hết tốc lực.
Vụt!
Toàn thân Ngu Thượng Nhung đắm chìm trong quang mang rực rỡ, tầm nhìn rộng rãi khoáng đạt, nhưng trong nháy mắt hắn không nhìn thấy gì.
Đây là phản ứng bình thường của người ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên bước ra ngoài sáng.
Ngu Thượng Nhung cảm giác toàn bộ thế giới chỉ còn một màu trắng sáng. Một lát sau khi mắt đã điều tiết lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, miệng nở nụ cười:
“Ta về rồi.”
Nơi này là hồng liên giới.
Khác với lần trước ngộ nhập nơi này, lần này Ngu Thượng Nhung có cảm giác như mình đang trở về nhà.
Trên bầu trời truyền đến tiếng chim kêu.
Tâm tình Ngu Thượng Nhung rất tốt, hắn bay lên một cây đại thụ chọc trời đứng quan sát đại địa.
Nơi xa có một con Loan Điểu cực lớn bay lướt qua.
Lần trước khi nhìn thấy Loan Điểu, nó đang bị Diệp Chân của Phi Tinh Trai dẫn theo trăm tên đệ tử đánh giết. Nay nhìn lại, Loan Điểu đã không còn mang lại cảm giác kinh tâm động phách ngày đó.
Chỉ là con Loan Điểu trước mắt Ngu Thượng Nhung lớn hơn con trước đây rất nhiều, khí tức sinh mệnh trên người nó cũng rất nồng nặc, móng vuốt toả ra quang mang nhàn nhạt.
“Sơ cấp Mệnh Cách thú?” Ngu Thượng Nhung có hơi bất ngờ.
Ầm!
Mấy đạo kiếm cương đâm về phía Loan Điểu làm rơi mấy cọng lông của nó.
Phía dưới có mấy chục tu hành giả đang kịch chiến với Loan Điểu. Loan Điểu vỗ cánh, toàn bộ cây cối trong phạm vi ngàn mét bị cuồng phong tàn phá bừa bãi.
“Đừng lui! Mọi người cố lên!”
“Tô trưởng lão đối kháng nó!”
“Chưởng môn! Cẩn thận trên đầu!”
Một vị lão giả phóng lên cao, kiếm cương đầy trời tạo thành hình vòng tròn rồi hội tụ lại, đâm một nhát vào thân Loan Điểu.
Loan Điểu bị đau, nơi vết thương rỉ máu, nó lập tức trở nên cuồng bạo, hai cánh đập mạnh.
Ầm!
“Chưởng môn!”
Lão giả bị đánh trúng bả vai, bay ngược ra sau rồi hạ xuống, một tay bịt lại vết thương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Chưởng môn, có nên rút lui không?” Một trưởng lão lo lắng hỏi.
“Không được rút! Vấn Thiên Tông chúng ta đã bỏ lỡ không ít Mệnh Cách thú, nay vất vả lắm mới tìm lại được, không thể nhường cho người khác.”
“Nhưng mà… chúng ta đều đã bị thương, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp. Hơn nữa động tĩnh quá lớn sẽ thu hút cường giả đến cướp. Lần trước chẳng phải Sơn Cao thú đã bị cướp đó sao?”
Lời này cực kỳ dao động quân tâm, mặt mũi đám người đều bí xị.
Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Vấn Thiên Tông? Cái tên này nghe quen quá.
Phanh phanh phanh…
Lại có ba người bị Loan Điểu đánh bay.
“Không được lui về, gia tăng sức ép!” Từng Diễn không phục nói.
“Mọi việc nên lượng sức mà làm.” Ngu Thượng Nhung từ xa bay tới, xuất hiện phía trên Loan Điểu.
Từng Diễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một thanh bào kiếm khách đang lăng không đứng trên phi kiếm. “Các hạ là?”
“Các ngươi không đối phó nổi con Mệnh Cách thú này.” Ngu Thượng Nhung nói.
Chẳng lẽ đây chính là ý trời? Cứ có Mệnh Cách thú là bị cướp mất sao?
Loan Điểu cuồng bạo, toàn thân biến thành màu đỏ rực. Phanh phanh phanh! Rất nhiều tu hành giả bị nó đánh bay.
Ngu Thượng Nhung bay vọt tới: “Để ta thì hơn.”
Thân ảnh loé lên, Ngu Thượng Nhung xuất hiện trước mặt Loan Điểu, Trường Sinh Kiếm bay vào lòng bàn tay, kiếm cương huy động.
Toàn bộ động tác nhịp nhàng nước chảy mây trôi như thể đã diễn luyện cả triệu lần.
Loan Điểu bị đau, cật lực vỗ cánh. Ngu Thượng Nhung gọi ra pháp thân, pháp thân bay tới đạp lên đầu Loan Điểu.
Ầm!
Loan Điểu lảo đảo hạ xuống.
Từng Diễn ngạc nhiên nói: “Thập diệp?”
Một vị trưởng lão kêu lên: “Các hạ mau chạy đi, thập diệp không thể đối phó với con Mệnh Cách thú này đâu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận