Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2026: Chân diện mục

Trên bức họa, một thư sinh với dáng vẻ ung dung bình tĩnh, tự tin mà nho nhã xuất hiện.
Mấy người Vu Chính Hải vừa nhìn đã nhận ra Tư Vô Nhai.
Nhạc Dương Tử nói với Thất Sinh: “Điện thủ Thất Sinh có dám mở mặt nạ ra không?”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Thất Sinh. Trước tiên phải xác nhận thân phận mới có thể thảo luận vấn đề kế tiếp được.
Hoa Chính Hồng cũng nói: “Điện thủ Thất Sinh, nếu ngươi thật sự là thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các, ngươi có thừa nhận mình đã dùng mặt nạ để che giấu thân phận, cùng các đồng môn kết phường diễn một màn bị bắt vào Thái Hư không?”
Có người nói: “Trước cứ tháo mặt nạ ra đã.”
“Đúng, chỉ có người làm việc xấu mới không dám dùng gương mặt thật để gặp người!”
Đám người náo nhiệt hẳn lên.
“Còn phải đề phòng hắn dùng thuật dịch dung.”
Hoa Chính Hồng nói: “Yên tâm, không ai có thể thi triển chướng nhãn pháp trước mặt bản Chí Tôn. Điện thủ Thất Sinh, mời.”
Nhạc Dương Tử lộ vẻ tươi cười đắc ý. Biểu hiện của Hoa chí tôn chứng tỏ Thánh Điện đã bắt đầu hoài nghi Thất Sinh.
Quan hệ giữa Bạch Đế và Thất Sinh rất tốt, Bạch Đế rất muốn thay hắn giải vây, nhưng nơi này là Thái Hư, lại có hai vị Đại Đế khác đang ở đây nên Bạch Đế đành nhịn xuống, đợi khi cần thiết lại ra tay cũng không muộn.
“Được thôi.” Thất Sinh cao giọng hồi đáp, nhìn quanh tứ phương. “Nếu các ngươi đã muốn nhìn mặt ta, vậy ta thành toàn cho các ngươi.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Sở dĩ ta không muốn dùng mặt thật gặp người là vì… Hầy, ta quá anh tuấn tiêu sái, đẹp trai đến độ không chỗ dung thân, thật sự không muốn bị các nữ hài tử khác đến quấy nhiễu.”
Thất Sinh nhấc tay, mặt nạ từ từ trượt xuống. Hắn mỉm cười nhìn về phía đám người.
Khi nhìn thấy gương mặt Thất Sinh, Nhạc Dương Tử không khỏi nhướng mày: “Chuyện này… không có khả năng!”
Trong mắt Vu Chính Hải lóe lên tia kinh ngạc: Sao lại là… Giang Ái Kiếm?!
Ngàn tính vạn tính cũng không tính tới người này là Giang Ái Kiếm. Ban đầu ở Trọng Minh Sơn, Giang Ái Kiếm vì cứu Tư Vô Nhai mà chết, Tư Vô Nhai cũng vì cứu Giang Ái Kiếm mà chết. Đảo mắt đã hai trăm năm trôi qua, Giang Ái Kiếm lại nhảy nhót tưng bừng xuất hiện trước mặt mọi người. Vậy thì… Tư Vô Nhai đang ở đâu?
Có thể khẳng định là phương pháp phục sinh của Tư Vô Nhai có tác dụng.
Nếu Giang Ái Kiếm sống lại, vậy có phải Tư Vô Nhai cũng có hy vọng không? Vừa nghĩ đến đây, trái tim Vu Chính Hải đã run lên, trong mắt toát ra vẻ kích động.
Nhưng hắn biết rõ trong tình huống này cần phải giả vờ như chuyện gì cũng không biết, tỏ ra không quen người này. Mà các đệ tử Ma Thiên Các khác cũng không hẹn mà gặp, đều làm như không thấy.
“Người này… không hề giống nha!”
“Nhạc Dương Tử, bức vẽ này của ngươi có bị nhầm không?”
“Chẳng giống tí nào, ngươi chắc chắn người này là Tư Vô Nhai mà ngươi nói?”
Chỉ cần mắt không mù đều có thể nhận ra Thất Sinh không phải là người trong bức họa. Nhạc Dương Tử không khỏi kinh ngạc.
Bạch Đế, Thanh Đế và Xích Đế đều có thể xác nhận đối phương không hề sử dụng thuật dịch dung.
Trong mắt Bạch Đế lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó lại trở nên bình tĩnh, cao giọng nói:
“Nhạc Dương Tử, điện thủ Thất Sinh không phải là người trong bức họa, ngươi định giải thích như thế nào?”
Đại Đế đã mở miệng, đương nhiên việc này là thật. Đám người lập tức nhìn Nhạc Dương Tử, chờ nghe câu trả lời của hắn.
Thất Sinh cười nói: “Đó là đương nhiên. Phong thái của người trong bức họa kém xa bản điện thủ, sao có thể giống nhau được?”
Nhạc Dương Tử và Hoa Chính Hồng đều nghẹn họng.
Lời này đúng là khiến người ta buồn nôn. Tự biên tự diễn còn có thể lý giải, nhưng đó có thể là lý do để ngươi đeo mặt nạ sao?
Hoa Chính Hồng cau mày nghi hoặc nhìn Thất Sinh, không rõ đang suy nghĩ cái gì. Nhưng không giống chính là không giống, sự thật thắng hùng biện.
“Nhạc Dương Tử, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Nhạc Dương Tử ấp úng, có chút không dám tin mà lui về sau một bước, sau đó lớn tiếng nói: “Cho dù hắn không phải là Tư Vô Nhai nhưng lời ta nói đều là thật, bọn hắn đến Thái Hư là có đại âm mưu!”
Thất Sinh mỉm cười: “Đại âm mưu gì thế? Nói nghe xem nào?”
“Các ngươi muốn tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ để lĩnh ngộ đại đạo, thành tựu Chí Tôn, từ đó đối kháng thập điện.” Nhạc Dương Tử hừ lạnh một tiếng, “Ngự thú sư Nhạc Kỳ chính là bị Ma Thiên Các các ngươi giết chết!”
Thất Sinh giang tay ra, khẽ nhún vai nhìn mọi người, “Chư vị, hôm nay các ngươi tới tham gia điện thủ chi tranh chẳng lẽ không phải vì muốn được tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ?”
Đám người nghị luận.
“Đương nhiên nha, có đồ đần nào không muốn trở thành Chí Tôn chứ?!”
“Tranh đoạt chức điện thủ là để tiến vào nội hạch Thiên Khải Chi Trụ, ta không phải kẻ dối trá đến mức không dám thừa nhận.”
Đám người ngươi một câu, ta một câu nói ra ý kiến của mình.
Thất Sinh đứng thẳng người lên, hỏi Nhạc Dương Tử: “Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có đại âm mưu?”
Nhạc Dương Tử câm nín.
Hắn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu!
“Hơn nữa, ta không phải người Ma Thiên Các, sao lại bảo ta giết Nhạc Kỳ?” Thất Sinh lại hỏi.
Nhạc Dương Tử sửng sốt một chút, xoay người chỉ về phía Vu Chính Hải: “Hắn là đại đệ tử Vu Chính Hải, trong lòng hắn hiểu rõ.”
Vu Chính Hải cao giọng hồi đáp: “Ngươi sai rồi, cái chết của Nhạc Kỳ không có liên quan gì đến ta!”
“Ngươi nói không liên quan thì không liên quan sao?!”
Thất Sinh bỗng lắc đầu nói: “Ta hoài nghi ngươi không có lỗ đít.”
Nhạc Dương Tử sững sờ, “Ngươi mắng ta?”
“Chẳng lẽ không phải? Ta nói ngươi không có chính là không có.” Thất Sinh đáp.
Toàn trường cười vang. Hay cho một câu lấy đạo của người trả lại cho người. Nói chuyện không có chứng cứ còn đòi tranh luận cái mẹ gì?
Thất Sinh cao giọng nói: “Ngươi nói có âm mưu thì phải có âm mưu, vậy còn cần thập điện để làm gì? Cần Thánh Điện để làm gì? Thất Sinh ta tận tâm tận lực vì Thái Hư, cho đến nay có làm việc gì có lỗi với Thái Hư không? Nếu biết trước chuyện này sẽ xảy ra thì năm đó khi Điện chủ đến Vô Tận Hải gặp Bạch Đế bệ hạ, muốn chiêu hiền nạp sĩ, ta thà rằng ở lại vùng đất thất lạc còn hơn đến Thái Hư mặc cho ngươi vũ nhục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận