Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1280

Lam Hi Hoà lắc đầu nói:
“Ta chỉ mượn Nhật Nguyệt Tinh Luân để dẫn động thiên địa chi lực, nhật nguyệt tạo hoá. Đồng thời dùng năng lực của Mệnh Quan thứ hai để khống chế lực lượng bản nguyên, mà không phải là thật sự nắm giữ. Nếu ngay cả lam liên của Lục các chủ cũng không phải là lực lượng bản nguyên thì thứ này càng không phải.”
Nàng lộ ra vẻ mặt ‘ngươi biết rõ mà’.
Nàng cho rằng Lục Châu đứng ở vị trí cao hơn mình nên có rất nhiều thứ không nói rõ, bởi vì nàng cho rằng bản thân Lục Châu có thể hiểu được.
Lục Châu cũng không thất vọng. Chuyến đi này hắn đã biết được nhiều tin tức mấu chốt từ miệng Lam Hi Hoà, chẳng hạn như tứ đại bí ẩn chi địa, cảnh giới tiếp theo của mười hai Mệnh Cách…
“Thời gian không còn sớm, lý do lão phu đến đây hẳn là ngươi đã minh bạch.” Lục Châu nói.
Lam Hi Hoà hơi cúi đầu, trong lòng lại âm thầm nghi hoặc, minh bạch cái gì cơ?
Mấy người Vu Chính Hải, Tư Vô Nhai lần lượt đứng lên.
Vừa đi ra cửa điện, Lục Châu bỗng xoay người lại nói: “Lão phu trả Ninh Vạn Khoảnh lại cho ngươi, ngươi không định nói gì sao?”
Lam Hi Hoà câm nín.
Thì ra là minh bạch thứ này.
Trên mặt nàng xuất hiện vẻ không tự nhiên, nàng cứng đờ nói: “Dâng lên cho Lục các chủ năm phần tinh hoa Hắc Diệu Thạch, mười phần Hoả Linh Thạch.”
“Không ngờ địa vị của Ninh thẩm phán lại thấp như thế. Ninh thẩm phán, nếu muốn, ngươi có thể gia nhập Ma Thiên Các của lão phu.” Lục Châu vuốt râu thản nhiên nói.
“Gấp đôi.” Mi mắt Lam Hi Hoà khẽ run, “Mong Lục các chủ cho ta chút thể diện.”
Lục Châu không nói gì mà xoay người rời khỏi Bạch Tháp.
Tiểu Diên Nhi vẫy vẫy tay với Lam Hi Hoà: “Tạm biệt tỷ tỷ.”
Đám người lăng không bay lên, phi hành về phía phù văn thông đạo trên đỉnh Tuyết Sơn.
Lúc này Ninh Vạn Khoảnh mới quỳ xuống nói: “Thuộc hạ làm việc bất lực, xin Tháp chủ trách phạt!”
“Lui xuống đi.” Thanh âm nàng bình tĩnh, đạm mạc như nước.
“Vâng.”
Ninh Vạn Khoảnh rời khỏi Bạch Tháp. Những người khác cũng không dám lưu lại, lục tục rời đi.
Khi đại điện đã không còn bóng người, Lam Hi Hoà không khống chế nổi khí huyết cuồn cuộn trong lồng ngực, người nghiêng về phía trước phun ra một ngụm máu.
Nàng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình. Nàng vẫn luôn là vô địch, là bất bại, cho dù bại cũng không thể quá khó coi.
Nàng thở dốc một lúc, lồng ngực phập phù, một lúc lâu sau nhịp thở mới trở lại bình thường.
“Lôi Cương…”
Lam Hi Hoà nâng tay lên. Trong lòng bàn tay xuất hiện dấu vết bị đốt cháy. Đây là vết thương để lại khi chống cự Lôi Cương. Ngón trỏ và ngón áp út không thể khống chế, khẽ rung động.
Nàng gọi ra Nhật Nguyệt Tinh Luân, quang mang loé sáng, sinh cơ và nguyên khí bên ngoài hội tụ vào bàn tay. Đến khi quang mang tán đi, vết tích trong lòng bàn tay cũng biến mất không thấy gì nữa.
Nàng chán ghét việc dung nhan bị ảnh hưởng, làn da bị tổn thương. Lam Hi Hoà thở phào một hơi, khẽ lẩm bẩm:
“Ngươi rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?”
Tin tức Tháp chủ Bạch Tháp Lam Hi Hoà luận bàn với Các chủ Ma Thiên Các truyền đi khắp Bạch Tháp.
Hơn trăm tu hành giả tụ lại một chỗ, bay về phía đỉnh Tuyết Sơn. Có người khống chế trường kiếm, có người mở ra pháp thân.
Lục Châu vừa đến đỉnh Tuyết Sơn, quay đầu lại đã thấy đám tu hành giả Bạch Tháp.
“Sư phụ, hình như bọn hắn chưa phục.” Vu Chính Hải cười nói.
Lục Châu nhíu mày mắng: “Không biết tốt xấu.”
Hắn biết dùng thủ đoạn gì để đối phó đám tu hành giả này đây? Thẻ Thái Huyền và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong đều đã hết rồi.
Đám tu hành giả bạch y dừng lại ở khoảng cách hơn ngàn mét, chỉ dám đứng xa xa nhìn lại, không dám đến gần.
Tư Vô Nhai phì cười: “Bọn hắn đang sợ chúng ta không đi mà ở lỳ tại chỗ này thì có.”
Tiểu Diên Nhi lè lưỡi: “Chơi không vui, đồ đần mới ở lại đây!”
Vu Chính Hải mỉm cười, khom người nói với Lục Châu: “Sư phụ, loại chuyện nhỏ nhặt này không cần phiền người xuất thủ. Để đồ nhi xử lý bọn hắn.”
Nói xong, Vu Chính Hải bay về phía trước hơn mười mét, Bích Ngọc Đao lượn vòng bay lên, phóng thẳng lên cao. Nguyên khí tựa như rồng cuốn hội tụ vào Bích Ngọc Đao.
Vu Chính Hải cao giọng nói: “Ai không phục thì bước ra đây.”
Hơn trăm tu hành giả co rụt lại, nuốt một ngụm nước bọt. Một người trong số đó vội vàng lên tiếng:
“Các hạ hiểu lầm, chúng ta đến cung tiễn Lục các chủ, không có ý đối địch.”
Vu Chính Hải đáp: “Thật sao?”
“Tháp chủ có lệnh, chúng ta không dám chống lại.”
Lục Châu lạnh nhạt bước vào phù văn thông đạo. “Chúng ta đi.”
Đao cương tiêu tán. Vu Chính Hải thu hồi Bích Ngọc Đao, cùng đám người Ma Thiên Các bước vào phù văn thông đạo, đơn chưởng đẩy ra, vòng sáng xuất hiện.
Hơn trăm tu hành giả bạch y đưa mắt nhìn nhau.
“Ta không tin Tháp chủ lại bại.”
“Ta cũng không tin. Tháp chủ sao có thể bại được chứ?”
Một người đứng phía sau lên tiếng: “Vậy thì các ngươi đến hỏi đi. Không sợ Tháp chủ trách tội thì cứ hỏi, rồi đòi đánh một trận lấy lại mặt mũi. Sao đồ đệ của người ta vừa đi tới là cả đám đều sợ rồi?”
“Lời này của ngươi ta nghe không vào. Cái gì mà sợ chứ? Lục các chủ còn ở đó, ngươi dám lên sao? Đánh không lại đại lão, đâu có nghĩa là chúng ta đánh không lại những người khác.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận