Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2120: Tứ đại lão quân

Lục Châu tán thưởng nói: “Quy tắc hủy diệt… không tệ. Dùng lực lượng phá vạn pháp, khi lực lượng hủy diệt đạt tới cảnh giới đủ cường đại, có thể ra tay chém giết mà không cần để ý tới quy tắc của đối phương.”
Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, giữa quy tắc với nhau có phân cao thấp hay không? Đại quy tắc khi đối địch sẽ như thế nào?”
“Về bản chất, quy tắc không phân chia cao thấp. Có quá nhiều loại quy tắc và cách sử dụng khác biệt, khi lý luận sẽ khó chứng minh được cái nào mạnh cái nào yếu. Nhưng nếu lao vào thực chiến đi kèm với tu vi, tâm cảnh và kinh nghiệm chiến đấu thì cuối cùng sẽ phân ra thắng bại. Nếu nhất định phải phân chia cao thấp, vi sư cho rằng quy tắc thời gian đứng đầu, các loại quy tắc còn lại đứng thứ hai.”
Vu Chính Hải nói: “Lực lượng cường đại đến một cảnh giới nhất định có thể nào chém được thời gian không?”
Lục Châu bật cười ha hả.
Bốn tên đồ đệ đều lộ vẻ ngạc nhiên. Đã rất lâu bọn hắn không thấy sư phụ cười như vậy, ai nấy đều vui lây, mỉm cười theo.
“Nhân loại sáng tạo ra văn tự để định nghĩa quy tắc. Ngươi nói có thể thì sẽ có thể, ngươi nói không thể thì sẽ không thể. Nhưng dựa vào tình huống hiện tại, phá giải ràng buộc ở Thái Hư và cửu liên chẳng phải chính là phá giải bản chất của thời gian sao?” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải khom người đáp: “Đa tạ sư phụ dạy bảo.”
“Về sau các ngươi lĩnh ngộ đại đạo sâu hơn sẽ hiểu được. Có lẽ tương lai các ngươi sẽ khiến toàn bộ quy tắc đều trở nên bình đẳng.”
Bốn người gật đầu, trong lòng ngập tràn mong đợi.
“Được rồi, chúng ta tới Đan Át thôi.” Lục Châu nói.
Vu Chính Hải vui vẻ hỏi: “Sư phụ muốn đích thân đưa chúng đồ nhi tới đó?”
Lục Châu gật đầu nói: “Chỉ có như thế mới bảo đảm không có bất ngờ xảy ra.”
“Đa tạ sư phụ!”
Được Lục Châu dẫn đầu, bốn người cấp tốc bay về phía chân trời.
Khi các thầy trò bay tới nội hạch Thiên Khải Chi Trụ ở Đan Át, thái dương đã ngả về tây, nửa bầu trời đều bị nhuộm đỏ.
Ngược lại với Chiên Mông, tu hành giả canh giữ xung quanh khu vực nội hạch không nhiều, chỉ có bốn vị lão giả tóc trắng xoá đứng ở bốn phương.
Đây chính là tứ đại lão quân Đan Át, sinh ra từ thời kỳ thượng cổ.
Nghe nói trước kia Đan Át Đại Đế và tứ đại lão quân từng đánh giết trăm vạn hung thú ở hạp cốc Tây Phong Độ, thu được chiến tích lẫy lừng, có địa vị và danh vọng cực cao. Có tứ đại lão quân tồn tại, nơi này không cần các tu hành giả khác nữa.
Đông phương lão quân mở mắt ra, thản nhiên nói: “Đến rồi.”
Ba vị lão quân còn lại cũng mở mắt thở dài: “Nên đến thì sớm muộn gì cũng đến.”
Nhìn năm đạo lưu tinh từ chân trời bay tới, đông phương lão quân nói: “Đã rất lâu rồi Đan Át không gặp phải đối thủ mạnh như vậy.”
“Hầy, già rồi, vẫn biết đám người trẻ tuổi có thiên phú tu hành rất cao, bây giờ xem lại mới thấy chúng ta vẫn còn đánh giá thấp bọn hắn.”
Năm thân ảnh kia rốt cuộc giảm tốc rồi dừng lại trên không trung Đan Át, quan sát tứ đại lão quân.
Lục Châu khoanh tay nhìn xuống bốn người, thản nhiên nói: “Tứ đại lão quân, đã lâu không gặp.”
“Ngươi quả thật đã trở về.” Đông phương lão quân kinh ngạc nói.
Bốn người cẩn thận nhìn Lục Châu thật kỹ từ trên xuống dưới, không bỏ qua một chi tiết nhỏ nào. Đông phương lão quân khẽ gật đầu nói: “Thế nhân đều bảo Ma Thần đã trở về, lão quân vốn không tin, nhưng giờ thì ta tin rồi.”
Nam phương lão quân nói: “Phục sinh là điều mà các tu hành giả đều tha thiết ước mơ, ngươi không chỉ phục sinh thành công mà còn trẻ tuổi hơn lúc trước. Nếu không biết rõ lai lịch của ngươi, thế nhân chắc hẳn sẽ tưởng ngươi chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng mới bước chân vào tu hành giới.”
Lục Châu lạnh nhạt đáp: “Đúng là có rất nhiều loại người như vậy.”
Vu Chính Hải bổ sung thêm một câu: “Chỉ tiếc là bọn hắn đều đã chết rồi.”
Đông phương lão quân mỉm cười nói: “Ngươi vẫn hệt như lúc trước, làm việc gì cũng chỉ theo ý mình, bội phục, bội phục.”
Lục Châu nhẹ giọng nói: “Nếu biết lão phu đã trở về, ngươi còn muốn bảo vệ nơi này, bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của ngươi sao?”
“Ý trời không thể làm trái, càng không thể làm trái ý dân. Cơ lão ma, trước kia ngươi độc chiếm Thái Hư, tứ đại Chí Tôn Đan Át, Chiên Mông, Cường Ngữ, Nhu Triệu đều vì vây công ngươi mà mất mạng. Nay ngươi lại trở về, chúng ta cũng không sợ ngươi. Tu hành giả trong thiên hạ đều sẽ không sợ ngươi! Thù mới hận cũ chồng chất, hôm nay chúng ta tính toán một lần đi.”
Nghe vậy đám người Vu Chính Hải rốt cuộc hiểu rõ, thì ra lý do sư phụ đích thân tới Đan Át chính là vì phía sau còn có một đoạn chuyện xưa.
Lục Châu trầm thấp nói: “Trước kia bản toạ ở Thái Huyền Sơn, các ngươi quanh năm đều tới hành lễ quỳ bái, xưng tụng bản toạ là tấm gương tu hành trong thiên hạ. Khi Thái Huyền Sơn sụp đổ, đám lão thất phu các ngươi lại gọi bản toạ là ma đầu, loại người không biết xấu hổ như các ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây sủa loạn?”
Đông phương lão quân không tức giận mà đáp: “Thời đại không giống nhau. Trước kia ngươi xây dựng Thái Huyền Sơn, thiên hạ thái bình, người người kính sợ, nhưng ngươi rốt cuộc đã làm gì?”
Nam phương lão quân tiếp lời: “Ngươi rút ra lực lượng chi hạch khiến thiên băng địa liệt, chém đại địa tạo thành Thiên U Khuyết, rút ra thánh long chi cân khiến nhân gian đại loạn, hung thú và nhân loại cũng vì thế mà giao chiến suốt mấy trăm năm khiến sinh linh đồ thán. Ngươi cảm thấy mình xứng đáng làm chủ nhân của Thái Huyền Sơn sao? Xứng đáng với lòng ngưỡng mộ của toàn tu hành giới sao? Loại Đế như ngươi chính là Bạo Đế!”
Vu Chính Hải giận tím mặt mắng: “Câm cái mõm chó của ngươi lại! Việc gia sư làm không đến phiên các ngươi nói bậy nói bạ! Đan Át đã làm ra chuyện gì chẳng lẽ ta còn không biết? Từ khi trở thành điện thủ Đan Át, ta đã xem sử tịch nơi này, chuyện xấu các ngươi làm ta đều biết rõ, có cần ta nói ra từng chuyện cho các ngươi nghe không? Thứ người không biết xấu hổ, ta khinh”.
Ba người Ngu Thượng Nhung, Diệp Thiên Tâm và Chiêu Nguyệt vốn không phải kẻ thô bỉ nhưng lúc này cũng không nhịn được mà khinh thường xì một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận