Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1838: Tạo ra cường địch

Trần Phu gọi hắn đến đây đơn giản là vì muốn nói ra mấy câu di ngôn mà thôi.
Trần Phu khẽ gật đầu: “Tịnh đế song liên không thể loạn được. Sau khi ta chết, chỉ mong thiên hạ vẫn thái bình như trước.”
“Kể cả đám đồ đệ trong lòng có quỷ của ngươi?” Lục Châu hỏi.
Trần Phu trầm mặc không nói. Biểu tình của hắn đã nói lên tất cả.
“Cố gắng lên, ngươi còn chưa chết được.” Lục Châu vươn tay đẩy ra một đoá liên hoa trị liệu. Đáng tiếc liên hoa rơi vào người Trần Phu lại chẳng thay đổi được gì, sắc mặt hắn vẫn vô cùng yếu nhược.
Trần Phu khẽ lắc đầu: “Không cần thử đâu, ngươi sao có thể hoá giải được thủ đoạn của Đại Đế chứ. Nếu ngươi giải được thì sẽ lập tức bị hắn phát hiện.”
“Sâu kiến còn ham sống, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn từ bỏ?”
“Thế gian này ai chẳng muốn vĩnh sinh, nhưng mà… trời không dung được ta.” Trần Phu nói.
“Trời sẽ không tuyệt đường người.” Lục Châu phất tay, Giảng Đạo Chi Điển xuất hiện trước mặt, toả ra khí tức vô thượng.
“Đây là thứ gì?” Trần Phu nghi hoặc hỏi.
“Phục Sinh Hoạ Quyển.”
“Phục Sinh Hoạ Quyển?!” Trần Phu giật mình nhìn Lục Châu, lập tức nhớ lại lần đó Lục Châu đến tìm mình, “Ngươi tìm được nó rồi?”
Lục Châu thẳng thắn nói: “Nói đúng hơn là trước khi tìm tới ngươi, lão phu đã có được nó.”
“Chỉ tiếc lão phu không thể chưởng khống lực lượng phục sinh bên trong. Đồ nhi của lão phu không được tốt số, đã quy thiên rồi.” Lục Châu bình tĩnh nói.
“Nén bi thương.”
“Nếu ngươi chết rồi, lão phu có thể thử vận dụng Phục Sinh Hoạ Quyển một lần nữa xem sao.” Lục Châu nói.
Trần Phu vốn còn đang rất cảm động, vừa nghe câu này xong bỗng cảm thấy trong mắt hắn mình là con chuột bạch đang chờ thí nghiệm.
“Phục sinh quá nghịch thiên, rất khó có thể thành công.” Trần Phu lắc đầu, “Nghe nói lực lượng bên trong Phục Sinh Hoạ Quyển có nguồn gốc từ hạch tâm của đại địa. Đại địa sinh sôi vạn vật, là đất mẹ của thiên hạ, thứ này có được năng lực phục sinh cũng không có gì lạ. Chỉ là…”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Có lẽ ta không thể tiếp tục tồn tại trên thế gian này nữa rồi.”
“Vì sao?”
“Thái Hư muốn ta chết, sao còn cho ta cơ hội được sống?” Trần Phu vươn cổ tay ra, giơ tới trước mặt Lục Châu. “Ngươi xem thử đi.”
Lục Châu hiểu ý, đặt hai ngón tay lên bắt mạch. Hắn cảm giác được khí tức trong cơ thể Trần Phu vô cùng hỗn loạn, đan điền khí hải chực chờ vỡ nát, nếu không nhờ tu vi cường đại cố chống đỡ thì Trần Phu đã chết từ lâu rồi.
“Thủ đoạn thật là bá đạo.” Lục Châu kinh ngạc nói.
“Chỉ có một chiêu.” Trần Phu cười khổ.
“Một chiêu?”
“Ta chống đỡ được một chiêu của Đại Đế đã là vô cùng ghê gớm rồi.” Trần Phu cười ha hả.
Lục Châu cau mày hừ một tiếng: “Đám người Thái Hư này quá dã man.”
Trần Phu khẽ than: “Bây giờ nói những việc này cũng không có ích gì.”
Lục Châu cũng thở dài theo: “Thôi được rồi, ngươi có di ngôn gì trước lúc lâm chung?”
Đây chính là mục đích Trần Phu gọi hắn tới. Trần Phu nhìn ra ngoài đại điện, buồn bã nói: “Ta tung hoành khắp Đại Hàn đã mười vạn năm, bình định thiên hạ, giúp bách tính an cư lạc nghiệp, tu hành giới cân bằng hiền hoà. Sau khi ta chết, thiên hạ tất nhiên sẽ đại loạn, đông đô và tây đô khai chiến với nhau, tu hành giới đánh đến ngươi sống ta chết… Ta không phải người trong Thái Hư, tuy rằng ta xem thường hành vi của bọn hắn nhưng cũng không muốn nhìn thấy thiên hạ loạn lạc. Cửu liên lớn như vậy nhưng không có một người nào đủ năng lực đảm đương trách nhiệm này, chỉ có ngươi… Ngươi có thể bình định thiên hạ, san bằng chiến loạn.”
Việc này không nhỏ. Lão đầu này muốn giao nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ, giữ gìn hoà bình thế giới cho lão phu? Lão phu không có rảnh như vậy nha.
“Chỉ có như thế?” Lục Châu hỏi lại.
“Không cầu gì khác hơn.”
“Ngươi đúng là không cô phụ hai chữ ‘thánh nhân’.” Lục Châu nhấn mạnh hai chữ này, không phải tu vi thánh nhân, mà là tâm địa thánh nhân. “Ngươi còn có thập đại đệ tử để dựa vào.”
Trần Phu thở hắt ra một hơi, “Đám nghiệt đồ đó chỉ biết tranh giành danh lợi, tầm nhìn và cách cục rất nhỏ hẹp, không cách nào đảm đương chức trách lớn. Nếu bỏ mặc bọn hắn, thiên hạ này sẽ còn loạn hơn.”
“Không có loạn lạc thì làm sao tái lập hoà bình?” Lục Châu nói, “Vạn vật trên thế gian đều có quy luật vận hành của nó. Sau khi ngươi chết, thiên hạ đương nhiên phải thay đổi cách cục, lấy thập đại đệ tử Thu Thủy Sơn làm hạch tâm để diễn sinh ra một loại cân bằng mới. Nếu không, hoà bình có được chỉ là hoà bình giả, chung quy cũng sẽ có một ngày bạo phát. Đến lúc đó thì loạn càng loạn hơn.”
Trần Phu á khẩu không thể đáp lời.
Lục Châu nói: “Mặc kệ sau này bọn hắn là thiện hay ác, đó cũng là lựa chọn của bọn hắn. Mặc kệ bọn hắn biến thành cái dạng gì, thiên hạ rồi cũng sẽ hoà bình mà thôi. Không có một vị quân chủ đế vương nào thích nhìn thần tử và bách tính của mình đánh tới đánh lui. Ngươi nói có đúng không?”
“Đúng là như vậy… Nhưng mà…”
“Thứ khó vượt qua nhất chính là rào cản tâm lý, có phải không?” Lục Châu nói tiếp giúp hắn. Kỳ thực Lục Châu hiểu rõ Trần Phu đang nghĩ cái gì.
Đạo lý mà Lục Châu nói, Trần Phu đương nhiên cũng hiểu được. Tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, mỉm cười nói:
“Người hiểu ta chỉ có Lục lão đệ.”
Lục Châu khẽ gật đầu: “Chuyện này dễ làm.”
“Xin lắng tai nghe.”
“Giữa huynh đệ đồng môn, chỉ cần không phải là huyết hải thâm cừu thì đánh nhau một chốc cũng là bình thường. Một khi có cường địch xuất hiện, bọn hắn sẽ đoàn kết hơn bao giờ hết.” Lục Châu cười nói, “Chỉ cần tạo ra cường địch cho bọn hắn là được.”
“Tạo ra cường địch?” Trần Phu mở to mắt, dường như đã hiểu Lục Châu muốn làm gì.
“Cho đến hôm nay, có một số việc không cần thiết phải giấu giếm nữa. Ra ngoài gặp bọn hắn một chút đi.”
Trần Phu vốn còn hơi do dự, nhưng thấy Lục Châu đứng dậy, toàn thân toả ra quang mang nhàn nhạt, hắn kinh ngạc hô lên: “Thánh nhân chi quang!”
Trần Phu còn nhớ rõ lần trước gặp mặt Lục Châu chỉ là chân nhân, chẳng qua lĩnh ngộ đạo lực lượng cường đại mà thôi. Nay mới qua trăm năm, hắn đã thành thánh nhân.
“Được.” Tâm tình Trần Phu tốt lên, khí sắc ổn định hơn rất nhiều.
Hắn đứng dậy đi theo Lục Châu bước ra ngoài đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận