Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 842

“Các ngươi còn có vấn đề gì không?” Lục Châu quét mắt nhìn bọn họ, dụng ý rất rõ ràng. Đây là đồ đệ của lão phu, đừng ai hòng động đến nàng.
Các vị bát diệp lập tức khom người hành lễ: “Tham kiến thập tiên sinh.”
Lục Châu hài lòng gật đầu. “Hải Loa, gọi ra pháp thân.”
“Vâng.”
Hải Loa nâng bàn tay nhỏ, trong lòng bàn tay xuất hiện một toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh màu đỏ, hơn nữa toà hồng liên bên dưới còn có hai mảnh liên diệp.
Người không biết rõ Hải Loa thì không thấy kỳ quái, dù sao so sánh với hai vị đệ tử Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung vô cùng nghịch thiên, đệ tử khác trên Ma Thiên Các là nhị diệp Nguyên Thần cảnh thật sự quá bình thường.
Nhưng người của Ma Thiên Các thì kinh ngạc vô cùng. Bọn họ biết rõ thời gian nhập môn của Hải Loa… tốc độ tu hành này có còn là con người không?
“Thì ra hồng liên trông như thế.”
“Cũng hệt như kim liên, chỉ khác màu thôi.”
Hải Loa thu hồi pháp thân, lộ vẻ hưng phấn. Lục Châu hài lòng khen ngợi: “Không tệ.”
Thấy vậy, trong lòng Chư Hồng Cộng không khỏi tủi thân. Hắn tứ diệp bị sư phụ bảo cút, mà thập sư muội mới nhị diệp lại được sư phụ khen ngợi. Quá bất công rồi!
Lục Châu nhìn thi thể dưới đất và đất đá tán loạn khắp nơi, khẽ nói: “Thu dọn một chút.”
“Vâng.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, mọi người giải tán đi.”
Lục Châu chắp tay xoay người đi về phía Đông Các. Trước khi rời đi, Lục Châu quay sang nói với Diệp Thiên Tâm:
“Lát nữa đến Đông Các, vi sư chữa thương cho ngươi.”
Nghe vậy, Diệp Thiên Tâm vội vàng khom người đáp: “Vâng.”
Chư Thiên Nguyên nhìn theo bóng lưng Lục Châu, nói với Chư Hồng Cộng: “Nhi tử, có thể cầu sư phụ ngươi chữa trị cho ta với được không?”
“Thôi đi cha ơi, đến ta còn không được đây này…” Chư Hồng Cộng làu bàu.
Đám tu hành giả nào có thể rời đi như vậy. Nam Cung Vệ nói thẳng: “Việc thu thập thi thể để ta làm cho!”
Phong Nhất Chỉ cũng nói: “Việc sửa chữa sàn nhà để ta làm, các vị đừng tranh với ta!”
Con ngươi Sở Nam đảo một vòng rồi ngẩng đầu nói: “Ta đi kiểm tra ngọn tháp Ma Thiên Các, chấn động lớn như vậy có lẽ sẽ làm nó sụp đổ không ít.” Nói xong hắn bay dọc theo Tây Các và Bắc Các như đang tuần tra.
Đám người còn lại ngây ngốc tại chỗ.
Các vị bát diệp vội vàng nhìn trái ngó phải, Trương Chỉ Thuỷ và Lữ Lương chỉ tay lên tầng bình chướng nói: “Bình chướng đã bị tổn hại, chúng ta đảm nhiệm việc chữa trị bình chướng!”
Tông chủ Thiên tông Nam Cung Vệ dùng tu vi bát diệp trùng tu thuần thục thanh lý thi thể và mảnh vụn.
Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đứng ngơ ngác nhìn đám bát diệp chia nhau ra làm hết mọi việc tay chân, chẳng còn chừa việc gì cho bọn hắn.
“Chu huynh, hình như việc của chúng ta đều bị cướp hết rồi.”
“Ta cảm thấy thật áp lực.”
“Đúng đó. Mấy người này có phải bát diệp giả mạo không vậy? Sao ta cứ thấy bọn họ giống hệt mấy tay thợ xây thợ sửa ngoài phố thế?”
“Giả hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là bát diệp đến cướp chén cơm của chúng ta rồi, địa vị của chúng ta đang gặp nguy hiểm nha!”
Lục Châu không nói với mọi người cách thức tạo ra Kim Diễm và cảm nhận khi đột phá cửu diệp, vì khắp thiên hạ này chỉ có mình hắn dùng Thẻ Nghịch Chuyển để tấn thăng cửu diệp mà thôi.
Trở lại Đông Các, Lục Châu mở giao diện Hệ thống ra kiểm tra lần nữa.
Tuổi thọ còn lại: 219.003 ngày.
Điểm công đức: 14.640 điểm.
Lục Châu gọi ra pháp thân, tỉ mỉ nhìn ngắm. Thưởng thức cả buổi, Lục Châu chợt nghĩ tới một vấn đề.
Bây giờ lão phu đã chân chính đột phá cửu diệp, vậy hung thú có bị hấp dẫn tới không? Khương Văn Hư hấp dẫn man điểu, vậy ai hấp dẫn Cùng Kỳ?
“Người đâu.”
“Xin Các chủ phân phó.”
“Gọi Tư Vô Nhai tới.”
“Vâng.”
Lúc này Tư Vô Nhai cũng đang ngây ngẩn nhìn đám bát diệp lau lau dọn dọn sửa chữa toàn Ma Thiên Các, không biết nên nói gì. Thấy bọn họ chăm chỉ lao động, Tư Vô Nhai cũng lười ngăn cản, dù sao Ma Thiên Các cũng đang cần dọn dẹp không ít.
Biết sư phụ tìm mình, Tư Vô Nhai vội vàng đi tới Đông Các.
Lục Châu nhìn Tư Vô Nhai, khẽ nói: “Vi sư gọi ngươi tới là có hai việc. Việc thứ nhất, cho người chú ý đến biến hoá của cửu châu, đặc biệt phải chú ý tới hành tung của hung thú. Việc thứ hai, vi sư hoài nghi còn có tu hành giả hồng liên khác đang ẩn nấp trong Đại Viêm, ngươi hãy nghĩ cách tìm ra bọn hắn.”
“Đồ nhi đã rõ.”
“Khoảng thời gian này ngươi bận rộn nhiều việc, nhưng nhất định không được bỏ quên việc tu hành.” Lục Châu căn dặn.
“Đồ nhi ghi nhớ lời sư phụ dạy bảo.”
“Lui ra đi.”
Tư Vô Nhai cung kính rời khỏi gian phòng, Lục Châu cũng tiến vào trạng thái lĩnh hội Thiên thư. Hắn đã quen có thần thông Thiên thư trong người, nay lực lượng phi phàm trống rỗng khiến Lục Châu luôn cảm thấy thiếu thứ gì.
Cùng lúc đó, việc tổ sư gia Ma Thiên Các truyền đạo thiên hạ đã truyền bá ra ngoài với tốc độ cực kỳ kinh người.
Nửa ngày sau, Diệp Thiên Tâm đi tới Đông Các.
“Đồ nhi cầu kiến sư phụ.”
Lục Châu chậm rãi mở mắt. “Vào đi.”
Diệp Thiên Tâm đẩy cửa bước vào, có lẽ do vừa bị trọng thương nên sắc mặt của nàng trông rất tái nhợt, lại thêm mái tóc bạc trắng khiến nàng trông mất hết sinh cơ.
Thần thông trị liệu Lục Châu sử dụng ban nãy áp dụng trên diện rộng nên không thể chữa trị cho nàng được bao nhiêu.
Lục Châu chỉ tay về phía tấm bồ đoàn trước mặt cách mình ba mét, thản nhiên nói: “Ngồi đi.”
“Đồ nhi không dám.”
“Vi sư bảo ngươi ngồi thì cứ ngồi.” Lục Châu bình tĩnh đáp.
“Vâng.” Lúc này Diệp Thiên Tâm mới cung kính ngồi xuống.
Lục Châu đưa mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Mọi việc đều phải biết lượng sức mà làm. Ngươi có biết sai chưa?”
Diệp Thiên Tâm vội vàng quỳ rạp xuống: “Đồ nhi biết sai, đồ nhi không nên làm vướng chân vướng tay sư phụ.”
Đối với cửu diệp thì bát diệp đúng là vướng chân vướng tay.
Lục Châu lắc đầu. Xem ra Diệp Thiên Tâm vẫn có ấn tượng Lục Châu là nguyên chủ Cơ Thiên Đạo cho dù tác phong làm việc của hắn đã thay đổi rất nhiều.
“Vi sư muốn nói là, ngươi hành động sai lầm vì ngươi quá câu nệ.” Lục Châu nói.
Diệp Thiên Tâm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên. Từ khi quay về Ma Thiên Các, Diệp Thiên Tâm cũng không có cơ hội trò chuyện với sư phụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận