Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1492

Lục Châu thậm chí còn cảm nhận được Vị Danh Kiếm có chút xao động, bèn lấy ý niệm áp chế giúp nó bình tĩnh lại.
Ngu Thượng Nhung, Vu Chính Hải, Minh Thế Nhân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đè tay lên vũ khí, không bị hút đi. Nhưng bốn huynh đệ Khổng Văn thì không may mắn như vậy, dù bọn hắn ấn lại cỡ nào, vũ khí vẫn bay lên hướng về phía Diệp Chính.
Lục Châu khẽ phất tay, một đạo cương khí mang theo chút lực lượng Thiên Tướng bay tới giữ bốn thanh vũ khí lại. Bốn người vội vàng khom người nói: “Đa tạ lão tiên sinh!”
Vũ khí đầy trời đâm về phía Hỏa Phượng. Cơn mưa hoả diễm đột nhiên gia tăng nhiệt độ gấp mấy lần, đám vũ khí kia còn bay trên không trung đã bị nóng chảy, gãy vỡ, rơi đầy đất.
Hư ảnh Diệp Chính loé lên xuất hiện phía trên Hỏa Phượng, thừa dịp nó đang phân tâm, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm đâm xuống.
Xoẹt!
Kiếm cương xuyên thủng cánh phải của Hỏa Phượng.
Hỏa Phượng bị đau, điên cuồng vẫy chiếc cánh bị thương khiến Diệp Chính cũng đung đưa theo.
Diệp Chính không thể không thu hồi kiếm cương, trở lại khu vực phòng ngự bên trong quả cầu thanh sắc.
Đúng lúc này, Hỏa Phượng lại xoè hai cánh, há miệng phun lửa.
Hoả diễm bạo phát!
Tựa như núi lửa phun trào, hoả diễm từ từ thôn phệ quả cầu thanh sắc, nhiệt độ cao càn quét ra phương viên vạn mét, hơi nước trong không khí đều bị sấy khô.
Đám nho sinh và kiếm khách vội vàng gia cố tầng phòng ngự, chống cự lại nhiệt độ cao đến cực hạn.
Lục Châu có năng lực chịu lửa của Tranh thú, lại thêm Mệnh Quan thứ nhất được thông qua tại nơi cực hạn dung nham là Thiên Luân sơn mạch nên hoả diễm này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.
Nhưng những người khác đều bị thiêu đốt đến khó thở. Lục Châu gọi ra cương khí hộ thể bao phủ lấy Bạch Trạch.
Đám tu hành giả quan chiến đã lùi ra xa nên không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng đám nho sinh và kiếm khách lại khó chịu dị thường.
Dưới lực lượng thiêu đốt của hoả diễm, có một số người đã lung lay sắp đổ.
“Chịu đựng!” Có người cắn răng nói.
Một khi thất thủ, tám mươi lăm người bọn hắn đều sẽ bị biển lửa thôn phệ, hậu quả khó mà lường được.
Tần Nhân Việt và Diệp Chính cẩn thận quan sát, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thú hoàng vốn là tồn tại có thể sánh vai với chân nhân.
“Súc sinh này không phải đang niết bàn sao? Vì cái gì lại lợi hại như vậy?” Diệp Chính kinh ngạc nói.
Tần Nhân Việt cau mày đáp: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Diệp Chính liếc mắt nhìn hắn: “Chúng ta tốt nhất nên liên thủ. Đạo lực lượng chung quy vẫn có hạn.”
Tần Nhân Việt không để ý. Dưới loại tình cảnh này ai cũng có tính toán của riêng mình, người nào động thủ trước đều có thể bị đối phương chiếm tiện nghi.
Phốc.
Trong ba mươi sáu nho sinh, có một người đột nhiên thổ huyết. Không chịu nổi nhiệt độ cao thiêu đốt, Tinh Bàn của hắn biến mất.
Quả cầu thanh sắc lập tức xuất hiện lỗ hổng. Hoả diễm thừa dịp xông vào.
Oanh !
Sắc mặt Diệp Chính khẽ biến, lập tức lách mình đến trước ngọn lửa, gọi ra Tinh Bàn để ngăn trở toàn bộ hoả diễm xâm nhập.
Nho sinh bị thương kia vừa rơi xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã bị hoả diễm bao phủ.
“A !”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên cùng lúc với pháp thân Thiên Giới Bà Sa không ngừng xuất hiện rồi biến mất. Rốt cuộc hắn rơi xuống đất đánh ầm một tiếng, hoá thành một cỗ thi thể cháy đen.
Mặc kệ hắn có bao nhiêu Mệnh Cách, một khi bị hoả diễm vây lấy thì chờ đợi hắn chỉ có tử vong.
“Tần Nhân Việt!” Diệp Chính quay đầu, nghiêm nghị nói.
Tần Nhân Việt nhún người nhảy lên, gọi ra Tinh Bàn chiếu rọi bầu trời đêm, mười tám đạo Mệnh Cách phát sáng.
Lục Ly nhìn mà tán thán: “Nghe nói vượt qua tam Mệnh Quan có thể tranh phong với thiên địa, không biết thực hư thế nào…”
“Tranh phong với thiên địa?” Lục Châu nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng chỉ là nghe nói, không dám xác định. Cổ nhân nói thiên lôi đánh xuống là trừng phạt ác nhân, nhưng trên thực tế, rất nhiều người không biết khi thiên lôi đánh xuống cũng là một kiểu vượt qua Mệnh Quan.”
Nghĩa là, muốn vượt qua Mệnh Quan thứ ba sẽ gặp thiên lôi đánh?
Lục Châu có chút kinh ngạc.
“Lục Ly nói không sai, phàm là những lực lượng có thể gia tăng độ lớn cho Mệnh Cung đều có thể dùng để vượt qua Mệnh Quan. Mệnh Cung càng cường đại thì điều kiện để vượt qua càng hà khắc. Đến Mệnh Quan thứ ba, những nơi có điều kiện cực hạn thông thường không còn tác dụng đối với bọn họ.” Nhan Chân Lạc phụ hoạ.
Trong lúc đám người thảo luận, Tinh Bàn của Tần Nhân Việt đánh ra mười tám đạo thanh mang quang trụ.
Hỏa Phượng vỗ cánh bay lùi về sau.
Diệp Chính cấp tốc hoá thành tàn ảnh xoay xung quanh Hỏa Phượng, khi tàn ảnh nối thành một đường thẳng, loại lực lượng đặc thù kia lại xuất hiện.
Hỏa Phượng bị vây ở giữa, trở thành bia ngắm cho mười tám đạo quang trụ.
Oanh !
Nó bị đánh trúng, rơi xuống khe núi, hoả diễm dập tắt, ánh sáng rực rỡ biến mất khiến không trung lại trở nên tối tăm mờ mịt.
Tần Nhân Việt lăng không quan sát, Diệp Chính cười ha hả, lao vọt xuống dưới.
Tần Nhân Việt nhíu mày: “Ngươi làm gì?”
“Hỏa Phượng bị trọng thương, đương nhiên phải thừa cơ bắt lấy nó.” Diệp Chính thản nhiên nói.
“Muốn bắt cũng phải là bản toạ bắt!” Tần Nhân Việt vung tay, bốn mươi chín kiếm khách kết trận, kiếm cương trùng thiên.
Diệp Chính lặng lẽ nói: “Đã sớm biết lão già nhà ngươi sẽ không tuân theo quy củ.”
Hắn phất tay, ba mươi lăm nho sinh cấp tốc hạ xuống, lấy ra trận kỳ cắm xuống mặt đất.
Tần Nhân Việt cau mày nói: “Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ?”
“Có chút nhãn lực. Nếu không chuẩn bị kỹ càng, ta sao dám đối địch với bốn mươi chín kiếm khách?” Diệp Chính nói.
“Nhưng ngươi đã thiếu đi một người.”
“Ngươi sai rồi.” Diệp Chính lấy ra trận kỳ, “Chẳng phải còn có ta đây sao? Tần Nhân Việt, con Hỏa Phượng này ta nhất định phải có được.”
Tần Nhân Việt tức giận nói: “Ngươi !”
Hắn thật không ngờ tới Diệp Chính có thể lấy được Tam Thập Lục Thiên Cương trận kỳ của Bắc Vực Sơn.
Tần Nhân Việt nhẫn nhịn cơn tức giận, nhìn đám trận kỳ tung bay trong gió nói: “Thôi được… Hỏa Phượng tặng cho ngươi. Chúng ta đi!”
“Chờ đã.” Lục Châu đột nhiên lên tiếng.
Đám người quan chiến sửng sốt vô cùng… Ngoài chân nhân ra còn có người dám nhúng tay vào việc này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận