Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 755

“Một đám ô hợp mà thôi.” Minh Thế Nhân phất tay.
Lúc này thiếu niên Vu Chính Hải bỗng nhiên đi tới bên ngoài trướng bồng, nói: “Ta có một yêu cầu quá đáng.”
Minh Thế Nhân vội vàng khom người, chắp tay nói: “Đại sư huynh, huynh nói vậy sẽ khiến bọn đệ tổn thọ đó… Huynh chỉ việc phân phó là được.”
“Mọi người đều nói ở đây tu vi của ngươi cao nhất, cho nên… ta muốn tìm ngươi luận bàn một chút, không biết ngươi có thời gian không?”
Minh Thế Nhân đầu đầy dấu hỏi chấm? hoang mang cực điểm.
Lời này… nên đáp thế nào? Ai giúp ta với?
“Ta biết gần đây có một bãi đất trống, rất thích hợp để luận bàn, sẽ không làm mất thời gian của ngươi quá nhiều. Gần đây ta cảm thấy đao pháp của mình đã tịnh tiến không ít… Hả? Sao sắc mặt ngươi khó coi quá vậy? Thật xin lỗi, yêu cầu của ta khiến ngươi khó chịu sao?”
Minh Thế Nhân vội vàng lắc đầu: “Đại sư huynh đừng nói như vậy… huynh cứ như đang bị nhị sư huynh nhập ấy.”
“Bị nhập?”
“Không, không có gì… được thôi, chỉ là luận bàn thôi mà. Đi, đại sư huynh, ta luận bàn với huynh.”
Trong đầu Minh Thế Nhân lúc này đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch chu đáo khiến bản thân bị đánh bại mà không quá phô…
Mười ngày trôi qua.
Lục Châu đã phi hành đến chết lặng.
Nếu không nhờ có Xích Diêu Chi Tâm vẫn luôn tản ra ánh sáng yếu ớt giúp Lục Châu nhận ra mình đang bay lên, thì Lục Châu đã mất phương hướng từ lâu.
Đáng tiếc là… chuyến đi này không tìm được Ngu Thượng Nhung.
Nhưng Lục Châu có thể xác nhận, Ngu Thượng Nhung chưa chết. Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Lục Châu đã không còn nhận ra ngày hay đêm, mãi cho đến khi hắn ngẩng đầu nhìn lên trời lần nữa và phát hiện trên bầu trời đen hắc ám có một vầng trăng xuất hiện!
“Mặt trăng!” Lục Châu phấn chấn kêu lên. “Lão phu trở về rồi!”
Nguyên khí còn lại trong cơ thể Lục Châu không nhiều, cũng may lực hút đã biến mất từ lâu, nay nhìn thấy mặt trăng khiến hắn thả lỏng không ít.
Lục Châu nâng tay đánh ra một đạo chưởng ấn. Chưởng ấn lóng lánh kim quang rọi sáng quang cảnh xung quanh, Lục Châu rốt cuộc nhìn thấy vách đá cheo leo.
Vù! Lục Châu bay ra khỏi vực sâu vạn trượng!
Đất trời rộng lớn bao la, cảm giác áp bách biến mất, ánh trăng sáng rọi bầu trời đêm, tâm tình Lục Châu tốt lên rất nhiều.
Lục Châu đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng các đồ đệ đâu, bên bờ vực cũng không có bất kỳ thứ gì.
Cúi đầu nhìn xuống vực sâu bên dưới chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, dù là lòng Lục Châu có vững như bàn thạch cũng phải dựng tóc gáy, hắn vội vàng bay ra rồi đáp xuống một khu đất trống.
Đi được một lát, Lục Châu phát hiện địa hình nơi này có vẻ gập ghềnh dốc đá. Tránh đi từng khối cự thạch, Lục Châu mới phát hiện nơi đây có dạng hình chữ bát, mà bên cạnh là vực sâu vạn trượng.
Tiếng gió núi gào thét thổi tới. Lục Châu ngẩng đầu nhìn tuyết đọng xung quanh.
“Lạch trời?”
Lúc này hắn mới ý thức được mình đang ở trên lạch trời.
Nơi này là vùng cực nam của lạch trời, là cột sống cao nhất của thế giới, nơi không ai có thể vượt qua trong truyền thuyết.
Đúng là không thể ngờ tới.
Nơi này không có tuyết rơi, những vụn tuyết đọng xung quanh hẳn là từ nơi khác thổi tới. Gió thổi lúc to lúc nhỏ, Lục Châu che giấu đi quang mang màu đỏ trong bọc đồ trên lưng rồi dợm bước định rời khỏi đây.
Chân vừa đạp không, bên tai Lục Châu đột nhiên truyền tới một giọng nói tang thương trầm thấp: “Không ngờ các hạ vẫn chưa chết.”
Nếu là người bình thường, nghe được tiếng nói này có lẽ sẽ giật bắn mình. Nhưng Lục Châu vừa rời khỏi vực sâu hắc ám nên kỳ thật hắn có chút mong chờ khi nghe tiếng người nói.
Lục Châu xoay người lại. “Ai đó?”
Lục Châu men theo con dốc đi tới, phát hiện bên con dốc dựng đứng có một sơn động nhỏ. Âm thanh vừa rồi truyền ra từ nơi đó.
Ánh trăng vừa vặn không rọi tới khu vực này nên người khác rất khó phát hiện sự tồn tại của sơn động.
Một bóng dáng đang chậm rãi bước ra khỏi sơn động. Hư ảnh mông lung như một đám sương mù, cho đến khi ánh trăng chiếu tới mới dần dần biến thành một bóng người.
Thoạt nhìn hắn là một lão nhân khoảng hơn sáu mươi tuổi, râu vẫn còn đen xám, ánh mắt thâm thuý, dáng người gầy gò, toàn thân toát ra một cỗ ngạo khí nhàn nhạt.
Trên đỉnh lạch trời, người có thể bảo trì phong thái như vậy chắc chắn là kẻ có địa vị không thấp.
“Tại hạ là Khương Văn Hư, lại gặp mặt rồi.”
Lại gặp mặt?
Lục Châu dò xét người này, nghi hoặc nói: “Lão phu vốn không quen ngươi, sao lại nói thế?”
Khương Văn Hư lạnh nhạt lắc đầu, giọng vẫn trầm thấp mà mạnh mẽ: “Ta đã gặp các hạ ba lần.”
“Hửm?”
“Lần thứ nhất là khi ta vừa mới đến đây, nghe nói các hạ là vị bát diệp đệ nhất đương thời nên đến cầu kiến…”
Khương Văn Hư tiếp tục nói:
“Lần thứ hai các hạ cùng ta trò chuyện, ta nói với các hạ về tai nạn xuất hiện khi cửu diệp hàng lâm, các hạ đã đồng ý sẽ không để cửu diệp xuất hiện ở thế giới này, đồng thời phong ấn ký ức của mình. Nhưng không biết vì sao các hạ lại vi phạm lời hứa hẹn, muốn đột phá cửu diệp?”
“Lần thứ ba, các hạ bị thập đại cao thủ vây công dẫn tới bị thương. Các hạ không nhìn thấy ta, nhưng ta có thể nhìn thấy các hạ…”
Nói tới đây, Khương Văn Hư dừng lại.
Lục Châu đã đoán ra được thân phận người này. “Đế sư Đại Viêm?”
“Bọn hắn thường gọi ta là Khương thái công.” Khương Văn Hư đáp.
“Quả nhiên là ngươi.”
Gió dần mạnh lên, nhưng thân ảnh Khương Văn Hư không hề bị ảnh hưởng một chút nào.
Mọi chuyện rốt cuộc cũng rõ ràng. Tu hành giả có thể xuất hiện ở đây để trông coi vực sâu này thì chỉ có thể là đế sư và vị nữ tử họ Lạc đầy nghị lực của hồng liên địa giới.
“Khi lão phu bị thập đại cao thủ vây công, chính ngươi là kẻ đã đánh lén lão phu?” Lục Châu hỏi.
“Ta không còn lựa chọn nào khác.” Khương Văn Hư chắp tay nói. “Các hạ đã tự phong ấn ký ức, từ bỏ việc tấn thăng cửu diệp, vì sao lại còn chấp nhất như vậy?”
Lục Châu lắc đầu hỏi ngược lại: “Cửu diệp thật sự sẽ mang đến tai nạn?”
Nghe vậy, Khương Văn Hư ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Hắn trầm ngâm nhìn về phía vực sâu rồi nói:
“Xích Diêu chỉ là một giọt nước trong biển cả. Con người là thức ăn ngon miệng đối với chúng. Súc sinh đã khó đối phó, lòng người lại càng khó liệu hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận