Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1032

Mặt trời ngả về tây, cự liễn đã đến kinh đô và tiến về khu vực gần Thiên Vũ Sơn.
Từ trong ra ngoài Thiên Vũ Viện loạn thành một đoàn. “Khâu trưởng lão, không xong rồi, người Vân Sơn đến rồi!”
Khâu trưởng lão và các trưởng lão còn lại lập tức biến sắc đứng bật dậy.
“Khâu trưởng lão, ta đề nghị khởi động Thiên Vũ Sát Thần Trận. Viện trưởng Dư Trần Thù đã gặp bất trắc, Vân Sơn nhân lúc vắng chủ mà vào, không thể để bọn hắn đạt được mục đích, nếu không mọi người lại cho rằng Thiên Vũ Viện chúng ta chẳng còn ai!”
Thiên Vũ Viện có thể sừng sững không ngã tại Đại Đường đâu chỉ dựa vào mỗi mình Dư Trần Thù.
Nhưng Khâu trưởng lão lại lắc đầu nói: “Người đâu.”
“Có đệ tử.”
“Ngươi đi thông tri cho năm vị quốc công và đại thống lĩnh.”
“Vâng!”
“Những người khác theo ta đi nghênh đón. Không có sự cho phép của ta, không ai được động võ với đối phương.” Khâu trưởng lão hạ lệnh.
Thiên Vũ Viện đã sớm biết việc Dư Trần Thù mất mạng. Vì hắc liên xuất hiện nên ngoại giới đều đồn rằng Dư Trần Thù chết trong tay hắc liên. Tuy vậy tai mắt của Thiên Vũ Viện đã tận mắt nhìn thấy cảnh Lục tiền bối nghiền ép Dư Trần Thù ở Thiên Luân sơn mạch như thế nào.
Dù không tận mắt thấy Lục Châu giết Dư Trần Thù nhưng bọn hắn có thể khẳng định hung thủ chính là Lục tiền bối. Ngoại nhân bảo là do hắc liên gây ra, nhưng đến cái bóng của hắc liên cũng không ai thấy. Lại thêm không ít người nhìn thấy Lục Châu ra tay giết chết hai vị trưởng lão Giản Đình Trung và Mạc Bất Ngôn. Vì việc này mà Khâu Hợp thậm chí còn phái người đến Trùng Hư Quan một chuyến để xác nhận.
Thế nên… đối với người của Thiên Vũ Viện, Lục tiền bối, Nhiếp Thanh Vân và Thiên Liễu Quan đều là hung thủ giết chết Dư Trần Thù.
Nay hung thủ ban ngày ban mặt lại giá lâm Thiên Vũ Viện, bọn hắn sao có thể không tức giận?
Cũng may Khâu Hợp luôn là người cực kỳ lý trí và tỉnh táo. Ngay cả Dư Trần Thù cũng không làm gì được người này thì cả đám bọn họ cũng chỉ là châu chấu đá xe. Cho nên hắn mới mời năm vị quốc công đến và mời cả Hạ Hầu đại thống lĩnh. Kết hợp với Thiên Vũ Sát Thần Trận, ít nhất Thiên Vũ Viện cũng có năng lực đàm phán cùng đối phương.
Tại chân núi Thiên Vũ Sơn.
Rất nhiều đệ tử Thiên Vũ Viện lăng không bay về phía cự liễn Vân Sơn. Bọn hắn còn chưa kịp mở miệng thì Nhiếp Thanh Vân đã nói:
“Gọi Khâu Hợp ra tiếp kiến Lục tiền bối.”
Cường giả thập diệp đến sao có thể để đám hậu bối ra tiếp đón.
Đúng lúc này, từ trong Thiên Vũ Viện bay ra năm thân ảnh. Người dẫn đầu chính là Khâu Hợp mặc trường bào xám.
“Khâu trưởng lão.” Các đệ tử Thiên Vũ Viện khom người hành lễ.
Khâu Hợp bay đến trước cự liễn Vân Sơn, cực kỳ thức thời nói: “Các vị, mời.”
Nhiếp Thanh Vân nhìn hắn khen ngợi. “Có ánh mắt.”
Khâu Hợp cũng bất đắc dĩ lên tiếng chào đáp lễ: “Tham kiến Nhiếp tông chủ. Tham kiến Lục tiền bối.”
“Không cần hành lễ với ta. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngoại trừ Lục tiền bối, bốn vị này ngươi cũng không thể lãnh đạm.”
Vừa nói Nhiếp Thanh Vân vừa vươn tay chỉ về phía bốn người Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
Khâu Hợp khom người chào.
“Còn vị này nữa.”
Khâu Hợp ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng nói: “Tham kiến bệ hạ.” Các đệ tử khác cũng lăng không hành lễ.
Lý Vân Tranh khoát tay: “Miễn lễ.”
Trước đây Nhiếp Thanh Vân vẫn luôn bị đám người Thiên Vũ Viện khinh thường. Cho dù hắn có tu vi thập diệp, nhưng trong mắt Thiên Vũ Viện thì đến một trưởng lão hắn cũng không bằng. Không ngờ chỉ vẻn vẹn mới hơn một tháng…
Nhiếp Thanh Vân hít sâu một hơi, tâm tình phức tạp, bèn quay đầu nói với Hạ Trường Thu đứng phía sau: “Hạ quán chủ, đa tạ ngươi ngày đó đã thức tỉnh ta.”
“Khách khí rồi.” Hạ Trường Thu mỉm cười xua tay.
Khâu Hợp dẫn đường cho cự liễn bay vào Thiên Vũ Viện rồi dừng lại ở bên ngoài Lễ Thánh điện.
Trong đại điện, Khâu Hợp và các trưởng lão đứng chờ ở một bên. Các đệ tử hạch tâm của Thiên Vũ Viện chờ ở bên ngoài điện.
Lục Châu chậm rãi bước xuống cự liễn, ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Thiên Vũ Viện quả thật là xa hoa đến cực điểm, chỉ riêng trong Lễ Thánh điện, mỗi cây cột trụ đều được khắc hoạ đạo văn. Toàn bộ mặt đất trong Thiên Vũ Viện đều được đạo văn bao trùm. Mỗi đệ tử đều có vũ khí phòng thân, đại đa số đều là vũ khí từ địa giai trở lên… Đây là việc mà hầu hết các đại môn phái khác đều không dám nghĩ tới.
Mà đó cũng chỉ là những thứ mắt thường nhìn thấy. Chẳng trách Dư Trần Thù lại tự tin đến vậy.
Nếu ngày đó Thiên Vũ Viện mang theo toàn bộ tông môn đến thì Lục Châu muốn giết được hắn e là khó như lên trời. Chỉ riêng đồ đằng hấp thu sinh mệnh đã khiến khôi nô của hắn trở nên bất tử, thì tại Thiên Vũ Viện hắn còn lưu lại bao nhiêu át chủ bài nữa?
Mọi người tiến vào trong Lễ Thánh điện.
“Mời bệ hạ thượng toạ.” Khâu Hợp khom người nói.
Lý Vân Tranh nhíu mày không ngó tới Khâu Hợp mà quay sang cung kính nói với Lục Châu: “Sư công, mời ngài thượng toạ.”
Khâu Hợp nghẹn họng.
Lục Châu cũng lười bước lên đài, chỉ đơn giản ngồi xuống một chiếc ghế bên trái rồi quét mắt nhìn một vòng, sau đó dừng lại trên người Khâu Hợp:
“Hiện tại ở Thiên Vũ Viện ai làm chủ?”
Khâu Hợp đáp: “Đương nhiên là trưởng lão viện.”
Sau lưng Khâu Hợp có sáu trưởng lão tuổi tác đã cao, toàn bộ đều mặc trường bào xám, xem ra tu vi không thấp.
“Ngươi có biết vì sao lão phu lại đến Thiên Vũ Viện không?” Lục Châu hỏi.
Khâu Hợp lắc đầu đáp: “Xin Lục tiền bối chỉ rõ.”
“Điện chủ Cửu Trọng Điện Tư Không Bắc Thần là bằng hữu của lão phu. Bằng hữu gặp chuyện không may, lão phu sao có thể ngồi yên không đến.”
Lúc này Đoạn trưởng lão bỗng lên tiếng: “Cửu Trọng Điện là phản tặc, Tư Không Bắc Thần giết Trần tướng quân là trọng thần của triều đình, đây là đại tội. Dư viện trưởng phụng mệnh bắt hắn là hợp tình hợp lý.”
“Đánh rắm!” Nhiếp Thanh Vân mắng to một tiếng.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn Nhiếp Thanh Vân. Ngay cả Hạ Trường Thu cũng giật mình, ngươi dù gì cũng là Tông chủ Vân Sơn, là cường giả thập diệp, có thể đừng thô bỉ như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận