Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1584

Bóng người phiêu hốt bất định, phàm nhân không cách nào nhìn thấy được, chỉ trong giây lát đã bay hơn mười dặm, rời khỏi biệt uyển bay ra đến một khu vực quạnh quẽ rách nát tại thành bắc.
Nơi này là một toà phủ đệ cũ nát, dưới đất mọc đầy rêu xanh, dây leo chằng chịt.
Bóng người kia dừng ở cửa vào thật lâu, nhìn bảng hiệu phía trên đã mục nát đến sắp vỡ vụn. Trên bảng hiệu chỉ có một chữ “Mạnh” mơ hồ.
Bóng người nhảy vào trong phủ đệ, thân ảnh nhẹ như yến. Bên trong mọc đầy cỏ dại cao sắp vượt đầu người, nhưng có một lối đi nhỏ dẫn vào bên trong.
“Có người?”
Bóng ảnh lướt đi trên con đường nhỏ, đi tới trước cửa nhà chính.
Nhà chính không có cửa gỗ, cũng không có cửa sổ, nóc nhà thủng lỗ chỗ. Bên trong truyền tới tiếng sột soạt và tiếng ngáy khò khò.
Bóng ảnh nhìn vào trong, khẽ lắc đầu: “Thì ra là một tên ăn mày.”
Người ăn mày kia rất nhạy cảm, hắn chẹp chẹp miệng tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa: “Ai vậy?”
“Người qua đường, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.”
“Tự tìm chỗ ngủ đi, đừng quấy rầy ta…” Người ăn mày nằm bẹp xuống tiếp tục ngủ.
Bóng người không tiến vào mà hỏi: “Ngươi ở đây bao lâu rồi?”
Người ăn mày híp mắt nhìn bóng người đứng ngoài cửa, không có vẻ gì là sợ hãi: “Muốn vào thì vào đi, lằng nhà lằng nhằng, quấy rầy giấc ngủ của ta.”
Bóng người do dự một chút, cuối cùng cũng bước vào.
Bên trong không có nhiều ánh sáng, không gian chật hẹp, mùi hôi thối đập vào mặt, dưới chân còn có chuột chạy quang qua.
Bóng người nhìn thấy một cái ghế gỗ, bèn ngồi xuống đó rồi gọi: “Lão đầu.”
“Tiểu hoả tử, nơi này điều kiện không tốt, cố ngủ một đêm đi. Bên ngoài không thái bình, ban đêm đừng có chạy loạn.” Người ăn mày nói thầm.
“Ta đang hỏi chuyện ngươi đó.” Bóng người nói.
“Hỏi cái gì?” Người ăn mày ngồi dậy, có vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hoàn cảnh tồi tàn xung quanh khiến nơi này ban đêm rất lạnh, người ăn mày rùng mình một cái, lấy đá lửa ra đánh xoẹt xoẹt. Tia lửa bắn ra đốt cháy chậu than.
Ngọn lửa khiến không gian trở nên ấm áp hơn một chút. Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt. Ánh sáng lập loè rọi vào mặt hắn nhưng không quá rõ ràng.
“Ta nhớ nơi này là nhà Mạnh gia.” Bóng người nói.
Lão ăn mày có vẻ hào hứng. Đêm dài đằng đẵng, có một tiểu ca trẻ tuổi cùng ngồi tâm sự cũng cảm thấy bớt tịch mịch.
Lão híp mắt, gương mặt già vừa nhăn nheo vừa khô quắt nói: “Gia đình này đúng là họ Mạnh, thuộc về dòng dõi Bách Lý thế gia từ thời thượng cổ.”
“Vậy người nhà này đâu cả rồi?” Bóng người có chút bất ngờ.
“Chết rồi. Đều đã chết.”
Lão ăn mày chỉ tay vào không gian xung quanh: “Mảnh đất này nếu là trước kia thì cũng được xem là bảo địa…”
“Vì sao chết?” Bóng người truy hỏi.
Lão ăn mày lườm hắn một cái: “Sao ta biết được.”
Bóng người khẽ lắc đầu.
“Khoảng hơn hai trăm năm trước, trong cuộc hỗn chiến giữa các châu, Đại Cầm quốc muốn nhất thống thiên hạ, Mạnh Minh Thị hoành không xuất thế, không rõ vì sao lại trở thành đại tướng quân lúc đó, dẫn binh đánh bại Tấn quốc tối cường, giết trăm vạn kẻ địch tại Hào Sơn, uy chấn thiên hạ. Cũng vì thế Đại Cầm mới trở thành bá chủ các châu.”
Bóng người xem thường nói: “Chẳng phải hắn cũng là bại tướng hay sao?”
“Đúng là bại tướng, nhưng trận chiến với Tấn quốc đã tạo thành đại thế, một cuộc chiến vượt qua trăm trận chiến khác.” Lão ăn mày cười đáp, “Mạnh Minh Thị là người nhu nhược, lo trước lo sau, cực kỳ cẩn thận, bị đánh bại cũng là bình thường.”
“Chẳng qua hắn gặp may.” Bóng người khịt mũi coi thường.
“Có ưu điểm cũng có khuyết điểm.” Lão ăn mày lắc đầu, không đồng ý với quan điểm của người trẻ tuổi. “Loại người này đủ dẻo dai, sức chịu đựng bền bỉ, cho dù ngươi đánh thế nào cũng không giết chết được hắn. Nhưng khuyết điểm chính là, chỉ cần tóm được cơ hội đâm thẳng vào điểm yếu của hắn là có thể đánh bại hắn. Trận thắng ở Hào Sơn đã chứng minh hắn rất có năng lực, cũng xem như là nhân vật truyền kỳ.”
“Nhưng cuối cùng chẳng phải cũng chết đó thôi?”
“Vậy thì phải nhìn xem đối thủ của hắn là ai. Hắn làm sao đấu thắng được Tần Đế.” Lão ăn mày lại nằm xuống đất.
“Ý ngươi là, Tần Đế giết hắn?”
Lão ăn mày thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Tin đồn thôi, không thể xem là thật.”
Bóng người đứng lên.
“Lão ăn mày nhà ngươi không đơn giản nha.”
Bóng người đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay thành cương bóp chặt lấy cổ lão ăn mày.
Lão ăn mày giật nảy mình, toàn thân bị nâng lên khỏi mặt đất, nghẹn đến mặt đỏ tía tai.
Dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa, lão ăn mày nhìn thấy trong đôi mắt kia ẩn chứa một cỗ sát ý và tràn ngập tà mị.
Sau đó, bóng người khẽ buông tay, lão ăn mày ngã xuống đất ôm cổ ho khan kịch liệt.
“Không phải là tu hành giả? Xin lỗi nha.”
Nói xong, bóng người loé lên rồi biến mất.
“Ta trêu chọc ai chứ…” Lão ăn mày cảm thấy rất nghẹn lời.
Lúc này, dây leo bốn phương tám hướng điên cuồng sinh trưởng, cây cối mọc cao lên ngăn trở gió lạnh, bao trùm hết cảnh vật cũ.
Sáng hôm sau, tại Triệu phủ.
Chát!
Triệu Dục vỗ nát bàn, tức giận nói: “Cái gì? Huyết Nhân Tham và Tuyết Liên đã mất rồi?”
Tên hạ nhân run rẩy cả người, co đầu rụt cổ nói: “Tây tướng quân nói có cao thủ trộm đồ, hắn đã đi tìm, xin ngài cho hắn một chút thời gian.”
Hai mắt Triệu Dục trợn trừng, khó có thể tiếp nhận nổi tin tức này.
Đó là bảo bối hắn đánh đổi bằng sinh mệnh, vượt qua bao nguy hiểm để thu hoạch được, cứ thế mà mất rồi?”
“Thời gian?” Triệu Dục lắc đầu, hàng chân mày nhíu chặt. “Ngươi bảo ta chờ làm sao?”
Tên hạ nhân nói không ra lời.
Trong Triệu phủ không ai không biết mẫu thân của Triệu Dục bị bệnh nguy kịch, cần thiên tài địa bảo để trị liệu.
Hắn cúi đầu trầm mặc thật lâu. Nỗ lực hết sức mình, cuối cùng lại đổi lấy kết quả này đây.
“Tây tướng quân còn nói, không tìm được Huyết Nhân Tham, hắn không còn mặt mũi đến gặp ngài.” Tên hạ nhân dè dặt nói tiếp.
“Cút!”
Đuổi tên hạ nhân đi, Triệu Dục đứng lên đi ra ngoài cửa.
Hắn đi xuyên qua dãy hành lang, tiến vào biệt uyển nơi Lục Châu cư ngụ, không chút do dự quỳ xuống trước cửa, cao giọng nói:
“Triệu Dục bái kiến lão tiên sinh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận