Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1022

Lục Châu không khỏi kỳ quái, chẳng rõ Dư Trần Thù rốt cuộc đang làm gì.
Sau khi thay đồ rửa mặt xong, Dư Trần Thù miễn cưỡng lăng không bay lên trở về chỗ cũ.
Lục Châu nhìn hắn, lắc đầu nói: “Việc này rất quan trọng sao?”
“Quan trọng, hơn cả chuyện sinh tử.” Dư Trần Thù đáp.
“Có một câu nói rất đúng. Con người vốn là loài động vật thích nội đấu nhất.” Lục Châu nói.
“Bởi vì con người vốn tục không chịu nổi.” Dư Trần Thù cười khẩy.
“Ngươi cho rằng lão phu không dám giết ngươi?”
“Ta cũng muốn sống lắm. Trên đời này có ai muốn mình chết đâu. Nhưng mà… sau khi trở về ta phải sống thế nào?”
Dư Trần Thù không chịu nổi một lần thất bại. Khôi nô mà hắn dồn hết tâm sức và kỳ vọng cùng với địa vị của thập diệp Nghiệp Hoả nay đã chẳng còn gì. Hắn không cách nào tha thứ cho thất bại của bản thân.
Lục Châu không nói gì.
Dư Trần Thù tiếp tục nói: “Bên dưới Văn Tinh Môn ở Thiên Vũ Viện đang giam giữ hơn trăm tu hành giả, bọn họ đều là thành viên của Cứu Thiên Viện. Thiên Vũ Viện có được ngày hôm nay, công lao của bọn họ không thể xoá nhoà. Nhưng mà…”
Hắn thở dài lắc đầu. “Trên đời này vĩnh viễn không tồn tại hai người giống hệt nhau. Cho dù bọn họ đều yêu thích việc thăm dò và tìm ra chân lý, nhưng muốn bọn họ lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời là chuyện không thể…”
“Con người luôn đứng ở lằn ranh giữa phần con và phần người. Thỉnh thoảng sẽ nghiêng sang một bên. Có một số người ngày càng thần thánh, cũng có một số người dần biến thành dã thú, đa số những người còn lại thì vẫn giữ được sự cân bằng. Nhưng tất cả bọn họ đều không phải là người bình thường như bao người khác.”
“Cho nên… ta thà rằng cầm tù bọn họ.” Nói xong, Dư Trần Thù lại ho khan kịch liệt.
Lục Châu lắc đầu nói: “Khương Văn Hư của Phi Tinh Trai từng ở lại kim liên giới hơn ba trăm năm, cách làm của hắn còn hà khắc và cực đoan hơn ngươi nhiều, nhưng hắn vẫn không thể ngăn được dòng chảy của thời đại. Ngươi cảm thấy mình làm đúng sao?”
“Hắn làm sao xứng đánh đồng với ta! Ta chỉ là cảm thấy bọn họ nên biết nghe lời hơn, ta đâu phản đối con người tiến bộ!” Dư Trần Thù cao giọng nói.
“Trong mắt lão phu, hai người các ngươi chẳng có gì khác biệt.”
Trong ngực Dư Trần Thù dâng lên cảm giác nghèn nghẹn, khó chịu cực kỳ.
“Mỗi người đều mong mình mạnh lên, mỗi người đều muốn đứng ở vị trí cao nhất. Ta có năng lực này, ta làm vậy có gì không đúng?”
“Được rồi.” Lục Châu chắp tay sau lưng, hờ hững lắc đầu. “Ta không muốn nghe ngươi nguỵ biện nữa.”
“Chờ đã.” Sắc mặt Dư Trần Thù trở nên mất tự nhiên, “Ngàn vạn lần không được thả đám người này ra, ta chỉ có một yêu cầu này thôi…”
Sau đó ánh mắt hắn trở nên phức tạp, khẽ nói: “Ngươi có thể ra tay rồi.”
Nói xong Dư Trần Thù nhắm mắt lại.
Thần sắc Lục Châu ung dung, không thèm nhìn hắn, vừa đạp không hành tẩu vừa nói: “Sau khi tìm được Lạc Tuyên và Tư Không Bắc Thần, lão phu sẽ thả ngươi đi.”
Dư Trần Thù rũ mắt, ảm đạm nói: “Đáng tiếc, những thứ ta đã đánh mất đều không tìm lại được.”
Vừa dứt lời, Dư Trần Thù đột nhiên xoay người, điều động toàn bộ nguyên khí trong cơ thể tung chưởng đánh về phía Lục Châu.
Lục Châu nhíu mày, xoay người phất ra một chưởng. “Muốn chết?!” Tuyệt Thánh Khí Trí lóng lánh kim quang bay ra.
Đúng lúc này Dư Trần Thù lại thu chưởng, hai cánh tay giang rộng ra mặc cho chưởng ấn kia đập thẳng vào lồng ngực hắn.
Ầm! Dư Trần Thù bị đánh bay đi, nhưng trên mặt hắn lại lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. “Đa tạ…”
Sau đó, chưởng ấn Tuyệt Thánh Khí Trí đẩy hắn bay vào chỗ sâu bên trong hạp cốc, chỉ trong giây lát thân ảnh Dư Trần Thù đã biến mất trong biển lửa.
Bên tai Lục Châu truyền đến tiếng thông báo.
[Ting ! đánh giết một mục tiêu, thu hoạch được 6.000 điểm công đức, địa giới thưởng thêm 1.500 điểm.].
Lục Châu lắc đầu thở dài. “Ngu muội.”
Tu hành giới thường cho rằng phàm nhân rất ngu xuẩn, nhưng trong mắt Lục Châu, quy tắc và trật tự của thế giới này lại vì phàm nhân mà thành lập, phía sau sự ngu xuẩn đó chính là đại trí tuệ.
Ăn mày đầu đường có thể không để ý đến hình tượng và tôn nghiêm, chỉ cần có được miếng cơm manh áo để có thể sinh tồn, trong khi đó Dư Trần Thù lại vì một lần thất bại trong đời mà lựa chọn tử vong. Nói thẳng ra, ngay cả ăn mày hắn cũng không bằng.
Lục Châu bay về phía hạp cốc. Gần đến nơi, Hệ thống phát ra tiếng thông báo.
[Ting ! phát hiện vũ khí hồng cấp Phiền Lung Ấn, có thu về hay không?].
“Thu về.”
Phiền Lung Ấn nhỏ bằng nắm tay bay vào trong tay Lục Châu, tuy nó trông tựa như Tứ Phương Cơ nhưng công năng và lực lượng của nó lại mạnh hơn hẳn.
[Thu hoạch được vũ khí Phiền Lung Ấn, phẩm giai: hồng cấp, chủ nhân: Dư Trần Thù, cần luyện hoá lại lần nữa mới có thể nhận chủ.].
Lục Châu nhớ tới đồ đằng hấp thu sinh mệnh, bèn bay về phía vị trí cắm cờ, mới phát hiện trận kỳ đã sớm biến thành tro tàn dưới trận lửa rừng rực. Lục Châu cũng không thấy tiếc, đồ vật này quá tà ác, không còn càng tốt.
Sau đó Lục Châu lại bay về phía Thương Long Thương.
[Ting ! phát hiện vũ khí Thương Long Thương đã bị tổn hại không cách nào chữa trị, có thu về hay không?].
Thật đáng tiếc. Nhưng Lục Châu vẫn nhặt Thương Long Thương về, cho dù không chữa được cũng có thể dùng làm vật liệu rèn lại Trường Sinh Kiếm.
Lục Châu kiểm tra một chút, phát hiện thân thương đã hư hỏng hoàn toàn, nhưng trên đó lại có gắn một viên Hoả Linh Thạch.
[Thu hoạch được 1 Hoả Linh Thạch.].
Cũng còn tạm được.
Lục Châu lại tiếp tục phi hành khắp Thiên Luân sơn mạch với ý đồ vơ vét vũ khí còn tốt. Đáng tiếc đa phần đều là vũ khí địa giai trở xuống, không vào được mắt hắn.
Lát sau, Lục Châu quay đầu bay về Vân Sơn.
Trên ngọn sơn phong thứ ba của Vân Sơn.
Lục Châu trở về thiên điện, ngồi xếp bằng xuống rồi mở giao diện Hệ thống ra.
Điểm công đức: 517.390 điểm.
Đạo cụ: 1 thẻ Một Kích Chí Mạng, 1 thẻ Miễn Dịch Sát Thương, 158 thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng bị động, 1 Thẻ Ngụy Trang, Thái Hư Kính, 3 Thẻ Dịch Dung, 1 Thiểm Diệu Chi Thạch, 1 thẻ Luyện Hóa Phù, 57 Thẻ Nghịch Chuyển và 1 Hỏa Linh Thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận