Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1595

Lục Châu nhìn lại bảng thọ mệnh: 5.096.862 ngày, tương đương 13.964 năm.
Mười tấm Thẻ Nghịch Chuyển cường hoá cao cấp gia tăng năm ngàn năm tuổi thọ.
Kỳ quái là Trấn Thọ Thung hấp thu nhiều thọ mệnh như vậy cũng không gây ra phản ứng lớn như thế. Vì cái gì mỗi lần sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển đều tạo thành động tĩnh kinh người?
Đúng là quá mức rêu rao.
Thanh liên giới cao thủ nhiều như mây, muốn không khiến người khác chú ý đúng là không có khả năng mà.
Quả đúng như Lục Châu dự liệu, cách Triệu phủ không xa có không ít cao thủ tu hành đang nhìn chằm chằm vào Triệu phủ với vẻ mặt kinh ngạc.
“Đến xem không?”
“Trí đại nhân nói, trước khi làm rõ ràng tình hình bên trong Triệu phủ, chúng ta không được hành động nông nổi.”
“Trí đại nhân cũng dặn chúng ta làm việc tuỳ theo hoàn cảnh, tìm đúng thời cơ để thăm dò Triệu phủ. Đây là cơ hội tốt, sinh cơ khổng lồ như vậy rất có thể đến từ thánh vật.”
Câu nói này khiến đám tu hành giả lộ vẻ do dự. Không ai chống cự nổi sự dụ hoặc của thánh vật.
Lần lượt từng thân ảnh xuất hiện trên không trung bên ngoài Triệu phủ, bọn hắn tham lam hít lấy khí tức sinh cơ còn lưu lại trên không trung.
“Nơi này là phủ đệ của Triệu công tử… Chúng ta đi thôi!” Có tu hành giả thức thời cấp tốc rời đi.
Đám tu hành giả muốn nhân cơ hội thăm dò Triệu phủ thì nấn ná ở lại.
“Lúc này mà không đến, chẳng phải là phí công rồi?”
“Chúng ta không ăn trộm ăn cướp, bay lại gần xem một chút thôi.”
Rất nhiều tu hành giả tiến lại gần. Khi đến cách trăm mét, bên dưới Triệu phủ đột nhiên truyền tới thanh âm.
“Khuyên các vị mau chóng rời đi.”
Thanh bào kiếm khách Ngu Thượng Nhung loé lên, xuất hiện trên không trung Triệu phủ nhìn về phía đám người.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ, chúng ta có thể…”
Ngu Thượng Nhung cười nhạt một tiếng: “Thật xin lỗi.”
“Ta còn chưa nói xong.”
“Tại hạ không có ý ngắt lời ngươi.” Ngu Thượng Nhung nói, “Nhưng bất kể các ngươi đề xuất yêu cầu gì, tại hạ đều sẽ cự tuyệt.”
“Triệu công tử đâu? Chúng ta muốn bái kiến hắn một lần, không biết có cơ hội này không?”
Hắn vừa nói xong, hư ảnh Ngu Thượng Nhung đã loé lên. “Đắc tội.”
Vụt!
Trường Sinh Kiếm rút ra khỏi vỏ, hoá thành một đạo hồng quang. Vù vù vù.
Trường Sinh Kiếm lại tra vào vỏ.
Đám tu hành giả còn chưa kịp phản ứng gì, chỉ thấy hồng quang loé lên, bên tai truyền đến tiếng gió, sau đó bốn phía lại khôi phục yên tĩnh tựa như chưa có gì phát sinh.
Đám người nghi hoặc nhìn Ngu Thượng Nhung.
Đắc tội cái gì? Hù doạ chúng ta sao?
Rắc !
Đúng lúc này, vũ khí của bọn hắn đồng loạt nứt ra, gãy làm đôi. Tu hành giả không có vũ khí thì đai lưng quần bị chém đứt.
“Đao của ta!”
Vết cắt chỉnh tề thành một đường thẳng kéo dài khiến đám người không rét mà run.
“Kiếm thuật thật tinh xảo!”
Đám người sợ hãi nuốt nước miếng.
“Xin lỗi, mấy người chúng ta không cố ý quấy rầy! Chúng ta lăn đi ngay, lăn đi ngay!”
Vù!
Không bao lâu sau, không trung Triệu phủ lại trở nên yên tĩnh.
“Kiếm thuật của nhị sư đệ lại đề thăng rồi.” Thân ảnh Vu Chính Hải xuất hiện bên cạnh.
“Vận khí thôi. Tin rằng đao pháp của đại sư huynh cách hai Mệnh Quan không xa.” Ngu Thượng Nhung đáp.
“Có kim liên tu hành khó hơn nhiều, muốn đột phá còn cần phải có kỳ ngộ.” Vu Chính Hải nói.
“Trảm kim liên là con đường tu hành khó hơn bất kỳ con đường nào khác, bản thân việc trảm liên đã cần có dũng khí không sợ sinh tử rồi.” Ngu Thượng Nhung nói.
“Hiện tại không cần nữa, có Bảo Mệnh Đan thì việc trảm liên đã dễ dàng hơn nhiều.” Vu Chính Hải nói.
“Ban đầu khi ta trảm liên làm gì có Bảo Mệnh Đan.”
Bên dưới truyền đến tiếng thở dài. Tiểu Diên Nhi đứng dưới đất dẩu môi lầm bầm một tiếng: “Lại nữa.”
“Cửu sư muội, theo ý muội thì trảm liên dễ hơn hay không trảm liên dễ hơn?” Ngu Thượng Nhung hỏi, “Muội cứ thành thật trả lời, đừng vì mình có kim liên mà nói dối.”
“Không biết đâu! Đừng hỏi muội!” Tiểu Diên Nhi ôm đầu bỏ chạy.
Tiểu Hỏa Phượng cấp tốc lạch bạch chạy theo nàng.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung câm nín.
Sau khi Tiểu Diên Nhi chạy đi, biệt uyển bên dưới tĩnh lặng như nấm mồ.
Cho đến khi Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đều trở về phòng nghỉ ngơi, đám người nấp trong biệt uyển mới thở phào một tiếng.
Cùng lúc đó.
Mấy tu hành giả rời khỏi Triệu phủ, tụ tập lại tại một góc vắng người.
“Tra được gì không?” Trí Văn Tử hỏi.
“Triệu phủ đúng là có cao nhân toạ trấn… Nếu thuộc hạ không lầm, người này có tu vi không dưới mười hai Mệnh Cách.”
“Làm sao gặp được?” Trí Văn Tử không dễ dàng tin tưởng người khác.
Tên thuộc hạ tiếp tục báo cáo: “Người này am hiểu kiếm thuật, dùng một chiêu chém đôi toàn bộ vũ khí của mọi người. Từ khí tức đến lực khống chế và kỹ năng đều không thể thấp hơn mười hai Mệnh Cách.”
“Chỉ có mười hai Mệnh Cách?” Trí Văn Tử nghi hoặc khó hiểu. Tu vi như thế làm sao giết chết Tây Khất Thuật?
“Đây là Khí Mệnh Châu, rót nguyên khí vào, khi đến gần cường giả nó sẽ phát ra ánh sáng mạnh yếu tuỳ vào tu vi của đối phương. Cầm lấy nó, đến Triệu phủ dò xét một lần nữa.”
“A?”
“Khí Mệnh Châu không dùng được quá lâu, đi nhanh về nhanh, không được sai sót.”
“Vâng.”
Tu hành giả kia cầm lấy Khí Mệnh Châu bay về phía Triệu phủ.
Trí Vũ Tử xuất hiện bên người Trí Văn Tử, nói: “Đại ca, Khí Mệnh Châu quý giá như vậy, làm thế có phải là lãng phí lắm không?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Trí Văn Tử nói.
Trong biệt uyển Triệu phủ.
Lục Châu không biết hành vi của mình đã khiến ngoại giới chú ý, kể cả Thái Hư.
Hắn thoả mãn nhìn bảng thọ mệnh. Hiện tại hắn có gần 14.000 năm tuổi thọ, có thể dùng để đề thăng lam pháp thân lên tam diệp. Nhưng Lục Châu không vội tiêu hao thọ mệnh của chính mình mà cắm Trấn Thọ Thung xuống đất, gọi ra lam pháp thân Bách Kiếp Động Minh.
“Đề thăng.”
Bách Kiếp Động Minh xoay tròn tại chỗ, bắt đầu hấp thu thọ mệnh bên trong Trấn Thọ Thung.
“Kim liên đề thăng tu vi, trước tiên hấp thu thọ mệnh, sau đó trả về. Lam liên đề thăng tu vi đơn thuần là đòi mạng, chẳng nhả lại một chút thọ mệnh nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận