Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 312: Ước chiến

Lục Châu: "Khụ khụ, nếu các ngươi tu hành gặp trắc trở, hãy đến Ma Thiên Các, ta sẽ chỉ điểm một lần."
Thấy ngữ khí của hắn vẫn bi quan, Lục Châu không khuyên thêm nữa.
Dù sao gia hoả này trước đây đã từng cùng Lục Châu phân cao thấp không ít lần.
Người cũ đi thì người mới đến, sinh lão bệnh tử, vật đổi sao dời cũng là quy tắc tự nhiên mà thôi.
“Đã thế thì lão phu không miễn cưỡng nữa.”
Khi Lục Châu chuẩn bị rời đi, Cung Nguyên Đô trong quan tài đột nhiên thở dài nói:
“Trước khi đại nạn của ta tới… có thể chiến một trận với Cơ huynh được không?”
Mọi người giật mình.
Đối thủ chung quy vẫn là đối thủ.
Trước khi chết vẫn không quên kéo đối thủ của mình xuống nước.
Tiểu Diên Nhi vốn còn chút thông cảm cho người này phải trốn trong quan tài tìm kiếm cơ hội sống sót, giờ thì một chút thông cảm cuối cùng cũng không còn.
“Ông bị gì vậy hả? Sư phụ ta vừa mới đánh với người ta mấy trận, bây giờ cho dù ông thắng thì cũng chẳng có gì vẻ vang đâu. Huống hồ gì ông còn không phải là đối thủ của sư phụ ta.” Tiểu Diên Nhi nói.
Quan tài khẽ động rồi cười ha hả.
“Cơ huynh… với tính tình của huynh mà vẫn còn có đồ đệ chịu ở bên cạnh, thật là bội phục, bội phục…”
Lục Châu lười nói nhiều, trực tiếp bảo:
“Ngươi muốn chiến thì ra đây đánh một trận.”
Trốn ở trong quan tài làm con rùa đen rụt đầu thì có gì tài ba?
Tiểu Diên Nhi phụ hoạ: “Đúng đó, ra đây!”
Giang Ái Kiếm cũng lên tiếng: “Tiền bối, đã là cố nhân thì vì sao phải đánh đến ngươi chết ta vong mới được? Mà chính tiền bối cũng đã nói đại nạn của mình sắp tới, hẳn là tu vi tiền bối đã giảm xuống không ít, sao có thể chiến được nữa?”
Cung Nguyên Đô đáp: “Các người hiểu lầm rồi… Ta đã muốn chiến một trận với Cơ huynh thì đương nhiên phải công bằng, sao có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn được. Cơ huynh, một tháng sau chúng ta gặp mặt ở Ma Thiên Các, được không?”
Lục Châu tỏ vẻ không quan trọng.
“Lão phu chỉ sợ ngươi sống không quá một tháng.”
Đại nạn đến, chẳng ai biết chắc được mình sẽ ra đi vào ngày tháng năm nào.
Có thể là hiện tại, có thể là tương lai, cũng có thể là một năm sau.
Cung Nguyên Đô cười, giọng khàn khàn: “Một tháng sau gặp mặt… Nếu ta không chống đỡ được thì đó là mệnh của ta.”
Chấp nhất một đời, cuối cùng cũng phải nhận mệnh.
Giang Ái Kiếm quay sang nói với quan tài: “Nếu ngài quyết định tiếp tục ở trong lăng mộ thì xin cho ta chút thể diện, đừng phá hỏng đồ vật bên trong.”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Tôn kính người quá cố mà thôi.”
Lần này quan tài không đáp lời.
Lục Châu nhìn về phía mấy thanh trường kiếm nằm tán loạn trên mặt đất.
Giang Ái Kiếm vội vàng nói: “Mấy món đồ cấp thấp này ta không cần đâu.”
Tần Quân xấu hổ gãi đầu gãi tai hỏi: “Ta… ta có thể nhặt hai thanh về không?”
Giang Ái Kiếm liếc hắn một cái: “Tự mình động thủ đi.”
Tần Quân mừng rỡ nhặt lên hai thanh trường kiếm địa giai tốt nhất.
Giang Ái Kiếm tán thưởng: “Ngươi cũng rất biết xem hàng nha.”
“Quân tử yêu kiếm thôi mà.”
“Ồ… thì ra là người đồng đạo, thất kính thất kính…”
“Thất kính thất kính…”
Lục Châu lắc đầu, hai tay chắp sau lưng đi ra khỏi Kiếm Khư.
Chiếc quan tài màu đen bay dọc theo hành lang ở đằng xa rồi biến mất không còn bóng ảnh.
Tiểu Diên Nhi theo chân sư phụ rời khỏi Kiếm Khư.
Kiếm Khư lăng mộ cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ ban đầu.
Thất Tuyệt Kiếm Trận dưới mặt đất lại bắt đầu hội tụ năng lượng.
“Sư phụ… người trong quan tài đó là ai vậy?”
“Một cố nhân.”
“Sư phụ, người cũng có bằng hữu sao?”
“Nói cho đúng thì là địch nhân.”
Lục Châu vừa đi vừa giải thích.
“Vậy sư phụ có bằng hữu nào không?” Tiểu Diên Nhi truy hỏi.
“Bằng hữu của vi sư rất nhiều…” Lục Châu đáp.
“Nha…”
Bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh đã lâu không được nhìn thấy, mọi người đều hít sâu một hơi.
“Bạch Trạch.”
Giang Ái Kiếm và Tần Quân cũng bước ra ngoài.
Lục Châu không vội nhảy lên lưng Bạch Trạch mà cất tiếng gọi:
“Giang Ái Kiếm.”
“Lão… lão tiền bối có việc gì phân phó?”
“Chiêu Nguyệt còn ở trong cung, chiếu cố nó một chút.” Lục Châu nói.
“Không thành vấn đề. Có điều, ta phải nói với tiền bối một việc.”
“Chuyện gì?”
“Đồ đệ thứ bảy của ngài, Tư Vô Nhai, chắc đã tra ra được thân phận của ta. Luận về khả năng tình báo thì ta không bằng hắn. Người của hắn vẫn luôn quấy nhiễu tai mắt của ta khiến ta tổn thất không dưới năm người, đều là tai mắt quan trọng. Nếu có thể, phiền ngài tìm cơ hội trị hắn một chút.” Giang Ái Kiếm hậm hực nói.
“Lão phu đã biết.” Lục Châu vuốt râu gật đầu.
“Đa tạ lão tiền bối.”
Lục Châu nhảy lên lưng Bạch Trạch.
Tiểu Diên Nhi ngồi ở phía trước, Tần Quân đứng ở phía sau, ba người xuất phát bay về phía Ma Thiên Các.
Giang Ái Kiếm đeo Ma Kiếm trên lưng, hớn ha hớn hở rời khỏi Kiếm Khư lăng mộ.
Cùng lúc đó, trong tiểu trúc thanh tĩnh.
Diệp Tri Hành xuất hiện ở bên ngoài tiểu trúc, khom người nói: “Giáo chủ, lão tiền bối đã an toàn rời khỏi lăng mộ. Ma Kiếm rơi vào tay Giang Ái Kiếm.”
Tư Vô Nhai mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời xanh rồi khẽ thở dài:
“Rời đi thì tốt… Đã tra ra được nội tình của Giang Ái Kiếm chưa?”
“Người này hành tung quỷ dị, lông bông không cố định, tạm thời vẫn chưa tra ra được.”
“Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai đứng lên, chắp tay sau lưng hỏi: “Có tin tức gì của bốn tên còn lại trong Ngũ Thử chưa?”
Từ khi Thượng Nguyên thành loạn, Ám Võng và Ngũ Thử đã kết oán sâu sắc… với tính tình của Ngũ Thử có khi sẽ làm ra hành vi quá phận.
“Bẩm Giáo chủ, tạm thời chưa có tin tức của Ngũ Thử.”
“Ma Thiên Các thì sao?”
“Thuộc hạ cho rằng Ngũ Thử không có lá gan lớn đến mức dám mò tới Ma Thiên Các… Nay ở Ma Thiên Các có Lãnh La, Lãnh La muốn giết Ngũ Thử dễ dàng như lấy đồ trong túi.” Diệp Tri Hành đáp.
Tư Vô Nhai giơ tay lên ngắt lời hắn, lắc đầu nói: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Tra đi.”
“Vâng.” Diệp Tri Hành chắp tay.
“Bên phía đại sư huynh sao rồi?” Tư Vô Nhai lại hỏi.
“Trong số lục đàn của Chính Nhất Đạo thì Thanh Ngọc đàn khó đánh hạ nhất, năm đàn còn lại không thành vấn đề. Vu giáo chủ cũng đang muốn hỏi ý của ngài.” Diệp Tri Hành nói.
Tư Vô Nhai trầm tư một lát rồi đáp:
“Ta và bát sư đệ từng đến thăm dò Thanh Ngọc đàn, lén lút vẽ lại đồ án trận pháp ở đó. Ngươi đưa đồ án trận pháp cho đại sư huynh.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.” Diệp Tri Hành khom người nói.
Tư Vô Nhai sao có thể không rõ tâm tư Vu Chính Hải. Tịnh Minh Đạo đã bị diệt, Chính Nhất Đạo cũng không ngoại lệ. Vu Chính Hải gấp gáp muốn đánh hạ Chính Nhất Đạo, gì mà hỏi ý kiến, chẳng qua là muốn lấy được đồ án trận pháp từ trong tay hắn mà thôi.
Lục Châu và Tiểu Diên Nhi đã về đến Ma Thiên Các.
Đoan Mộc Sinh lập tức cầm Bá Vương Thương đến tiếp đón.
“Sư phụ… người rốt cuộc cũng về rồi.” Đoan Mộc Sinh quỳ xuống nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Châu chú ý thấy sắc mặt Đoan Mộc Sinh có vẻ khó coi.
“Lư Lâm… được cứu đi rồi.” Đoan Mộc Sinh nói.
Lục Châu nghe vậy nhíu mày. Đám chuột nhắt này đúng là cả gan làm loạn. Lần trước đến Ma Thiên Các đã nhận giáo huấn mà vẫn không biết tốt xấu.
“Lão tứ đâu?”
Với bản sự của Minh Thế Nhân, cho dù không bắt được Ngũ Thử thì cũng có thể giữ được Lư Lâm.
“Lão tứ? Lão tứ đến Thần Đô rồi, sư phụ không gặp được hắn sao?” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc hỏi.
Lục Châu vừa trở về từ Thần Đô mà không hề chạm mặt Minh Thế Nhân, xem ra là đi khác đường rồi.
Nhưng Lục Châu cũng không lo lắng Minh Thế Nhân sẽ gặp phải chuyện gì. Lần nào con hàng này cũng có thể mang lại kinh hỉ cho hắn, mặc kệ đi thôi.
Với tình hình hiện tại, Lục Châu cũng không cần phải quản thúc đám người Minh Thế Nhân chặt chẽ như lúc mới xuyên không tới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận