Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 2010: Đệ tử không phục

Rốt cuộc Lục Châu cũng mở miệng, ngữ khí lạnh lùng mà uy nghiêm: “Tuý Thiền, ngươi có còn nhớ lão phu?”
“A !” Thân thể Tuý Thiền run lên, đầu óc trống rỗng.
Lục Châu lại nói: “Ngươi đúng là to gan!”
Năm ngón tay vươn về phía trước.
Tuý Thiền gào thét, toàn thân bộc phát ra lực lượng cường đại, giọng nói trở nên run rẩy: “Chuyện này… không thể nào!!”
Lục Châu đánh ra một đạo chưởng ấn. Tôn đại phật từ trên trời giáng xuống chống cự.
Tay trái Lục Châu đưa lên trời, lực lượng bành trướng bộc phát.
Oanh! Đại phật bị đánh bay.
“Lão phu truyền Phật Xá Lợi cho ngươi mà ngươi chỉ có chút năng lực ấy?”
Tuý Thiền hoảng sợ nhìn lên không trung, lại nhìn người trước mặt, cho dù ngoại hình khác biệt nhưng giọng nói kia, tư thái và khí thế kia… đều khiến hắn sợ hãi và kính sợ từ trong linh hồn.
Hắn lắc mạnh đầu, không muốn tiếp nhận hiện thực này. “Không có khả năng! Là ai dám giả mạo Ma Thần, lão nạp giết ngươi!!”
Hắn không tin tưởng, trong giọng nói ngập tràn không cam lòng. Tiếng kêu của hắn chấn động cả Thái Huyền Sơn.
Tuý Thiền lao về phía Lục Châu.
Chính lúc này, Lục Châu nhàn nhã đạp bước tiến về phía trước, năm ngón tay hiện ra lam quang và điện hồ, vân đạm phong khinh đối chưởng với Tuý Thiền.
Phanh phanh phanh…
Mỗi một chiêu thức của hắn đều bị Lục Châu ứng phó tinh chuẩn không sai một ly.
Tuý Thiền điên cuồng tấn công, trong miệng không ngừng gào lên: “Không thể nào, không thể nào…”
Hai mắt hắn đỏ ngầu, trong mắt vằn vện tia máu. Mặc kệ hắn tấn công mạnh mẽ thế nào đều không tổn thương được người trước mặt.
Trên đời này còn ai hiểu thủ đoạn của Tuý Thiền hơn Lục Châu?
Quang mang trong tay đại thịnh, lực lượng Thiên Đạo hoá thành chưởng ấn đánh tan đám chưởng ấn trong tay Tuý Thiền, ập vào ngực hắn.
Oanh!
Tuý Thiền phun ra máu tươi, trong mắt ngập tràn rung động và sợ hãi.
Quá quen thuộc…
Từ lúc Lục Châu ngăn trở chiêu thứ nhất của hắn, hắn đã minh bạch mình không chống cự được người này.
Ngũ quan Tuý Thiền vặn vẹo, nét mặt nhuốm màu thê lương. Hắn nở nụ cười, toàn thân tê liệt. “Ha ha ha ha…”
Sau đó Tuý Thiền bật khóc, không còn chút dáng vẻ đệ tử Phật gia.
Tiếng khóc và tiếng cười truyền đi khắp toà Thái Huyền Sơn, Lục Châu chỉ hờ hững đứng nhìn hắn.
Không biết qua bao lâu, Tuý Thiền thở ra một hơi, không cam lòng nói: “Đệ tử… không phục!”
Một tiếng không phục này bao hàm quá nhiều cảm xúc phức tạp, kể cả kính sợ và lời kể lể đối với quá khứ.
Tuý Thiền bắt đầu cười, cười rất sắc bén, hoàn toàn chẳng giống một hoà thượng tí nào.
Thượng Chương Đại Đế, Huyền Dặc đế quân, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang lăng không lơ lửng quan sát mọi chuyện. Từ khoảnh khắc Lục Châu bước ra khỏi quang đoàn, cuộc chiến đã kết thúc.
Bọn hắn chỉ quan tâm đến mối quan hệ giữa Tuý Thiền và Lục Châu rốt cuộc đã xảy ra ân oán gì.
Cười một lúc lâu, Tuý Thiền ngẩng đầu lên, lau đi vết máu bên khoé môi. Hắn trở nên cung kính và nghiêm túc hơn rất nhiều, đứng thẳng sống lưng, sau đó khom người vái chào Lục Châu một cái thật sâu.
“Đệ tử không phục !”.
Hắn hét lên một tiếng, không nói thêm nửa câu đã hoá thành một đạo lưu tinh phóng tới chỗ Lục Châu.
“Tứ đại giai không!”
Lục Châu vẫn như cũ nhàn nhã ứng đối. “Bất động tiện không.”
Bốn đạo chưởng ấn đến gần Thiên Ngân trường bào đều bị mất đi lực lượng quy tắc. Phần lực lượng còn lại đánh vào hư ảnh Lục Châu không có tác dụng.
“Chư hành tính tương, tất giai vô thường!” Pháp thân Tuý Thiền hoá thành hư ảnh, Thái Huyền Sơn rung động không ngừng.
Lục Châu bình tĩnh nói: “Chư hành thị thường, như hữu thị xử.”
Kim liên dưới chân nở rộ. Oanh!
Pháp thân Tuý Thiền bay ngược ra ngoài, Tuý Thiền lại phun ra một ngụm máu.
Lần này hắn không mất lý trí như trước, bay về sau trăm mét mới hô lên: “Một trăm ngàn năm rồi, người hãy thử đỡ chiêu này!”
Hồ lô rượu bay lên không trung rồi vỡ ra, rượu bên trong hoá thành cơn mưa quang vũ rơi xuống như từng khoả thiên thạch.
Lục Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Bên trong chúng sinh đều là kim cương phật, thiên luân viên mãn, rộng lớn vô biên!”
Sau lưng Lục Châu xuất hiện một đạo thiên luân!
Huyền Dặc, Thượng Chương, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đều cả kinh. Huyền Dặc thất thanh nói: “Chí Tôn!”
Thiên luân là điểm đặc thù của Chí Tôn.
Thánh nhân có thánh nhân chi quang, đạo thánh có vầng sáng gia thân. Đến Chí Tôn có thể đồng thời khống chế cả ba.
Sau khi pháp thân tấn thăng Chí Tôn, thiên luân sẽ xuất hiện, có thể sử dụng để công kích giống như Tinh Bàn.
Thiên luân xuất hiện, thời gian dừng lại! Một tôn kim cương phật cùng Lục Châu hoà làm một thể phóng về phía Tuý Thiền.
Lục Châu chắp một tay trước ngực, kim cương phật đánh tan quang vũ rồi đâm vào cương khí hộ thể của Tuý Thiền.
Tuý Thiền lại lần nữa bị đánh bay.
Lục Châu nhìn hắn chằm chằm không chuyển mắt, giọng điệu lạnh lùng: “Lão phu có thể truyền đạo tu hành cho ngươi, cũng có thể phế tu vi ngươi.”
Vù!
Lục Châu bay lên hư không rồi đánh xuống một chưởng. “Đại Vô Úy Ấn!” Đây là chưởng ấn Phật gia hắn thường dùng nhất.
Oanh!
Tuý Thiền kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể rơi xuống đất. Hắn muốn dùng quy tắc để chống cự nhưng toàn bộ quy tắc xung quanh đều bị trói chặt, thân thể va vào tàn tích bên dưới.
Bụi đất tung bay, đá vụn văng tứ tung.
Huyền Dặc đế quân lắc đầu nói: “Giãy giụa vô ích để làm gì?”
Thầy chung quy vẫn là thầy. Trò giỏi hơn thầy chỉ là một loại mộng tưởng tốt đẹp mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Tuý Thiền mới vươn tay bò ra khỏi hố sâu, buồn bã nói: “Người vẫn hệt như trước… rốt cuộc người còn bao nhiêu thủ đoạn?”
Lục Châu không trả lời hắn mà nói:
“Ngươi tu hành là thần thông Phật gia của bản môn, dựa theo quy của Thái Huyền Sơn, ngươi phải bị Phật gia trừng trị. Kẻ khi sư diệt tổ, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Tuý Thiền ngẩng đầu, chẳng chút quan tâm đến thương thế trên người mình. Hắn nhìn lên bầu trời, trầm giọng gọi: “Thái Hư Lệnh!”
Hư ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện bên cạnh Thái Hư Lệnh, vươn tay chộp tới.
Ông !
Thái Hư Lệnh ngừng xoay tròn, biến thành bộ dáng cũ bay trở vào tay Lục Châu.
Tuý Thiền trợn trừng mắt, toàn thân rung động, trong mắt ngập tràn tuyệt vọng.
“Lão phu ban thưởng Thái Hư Lệnh cho ngươi là hy vọng ngươi có thể bảo vệ Thái Huyền Sơn… Mà ngươi lại dám dùng nó để khi sư diệt tổ?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận