Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 905

“Khương Văn Hư chẳng qua chỉ là phản đồ của Phi Tinh Trai, một mình hắn ở kim liên giới suốt mấy trăm năm mà vẫn giấu giếm tin tức về sự tồn tại của nơi đó. Theo những thông tin Thiên Vũ Viện điều tra được, kim liên giới không hề cường đại, vì sao ngài lại coi trọng khối thuỷ tinh cầu này như vậy?”
Diệp Chân ôn hoà cười một tiếng: “Mạnh trưởng lão đang kiểm tra ta?”
“Không dám, ta thật lòng muốn thỉnh giáo. Trong Phi Tinh Trai này ai không biết Diệp trưởng lão tài trí hơn người, dùng Hạo Nhiên Thiên Cương và tự ấn để đánh giết Loan Điểu.”
Diệp Chân nói: “Đánh giết Loan Điểu là công lao của toàn bộ Phi Tinh Trai.”
Mạnh Trường Đông gật đầu.
Diệp Chân đặt chén trà trong tay xuống. “Ngươi cảm thấy ai có thể giết Khương Văn Hư? Hắn xưng bá trong kim liên giới hơn ba trăm năm trước, sao có thể không có thủ đoạn tự bảo vệ mình. Trong khối thuỷ tinh cầu này chắc chắn có cất giấu bí mật của người đã giết hắn. Người này sẽ là kình địch của hồng liên giới.”
“Đúng là như vậy, nhưng mà vì sao người này lại phong ấn trí nhớ của mình vào khối thuỷ tinh cầu cơ chứ?” Mạnh Trường Đông kỳ quái hỏi.
“Là người thì đều có nhược điểm. Đối với những thứ bản thân không muốn đối mặt, họ sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để phong ấn nó.”
Nếu trong thuỷ tinh cầu cất giấu nhược điểm của vị cường giả kim liên giới kia thì việc giải khai nó là điều bắt buộc phải làm. Sắc mặt Mạnh Trường Đông vẫn bình tĩnh gật đầu.
Diệp Chân nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Mạnh trưởng lão còn có nghi vấn gì sao?”
“Người do Thiên Vũ Viện phái đi đều đã bị giết sạch, kế hoạch xâm lấn bằng Không Liễn tạm thời bị gác lại, Pháp Không nắm giữ Nghiệp Hoả của Huyết Dương Tự cũng bị giết chết. Kim liên giới không hề yếu ớt như chúng ta tưởng tượng đâu.” Mạnh Trường Đông nói.
Diệp Chân không nói gì, chỉ khẽ phất tay, ấm trà trên bàn lại tự động rót nước.
Rót trà xong, Diệp Chân mới thản nhiên nói: “Chuyện của kim liên giới đã có Thiên Vũ Viện xử lý, không cần Mạnh trưởng lão phải hao tâm tổn trí. Mạnh trưởng lão nên gắng sức giải khai bí mật của thuỷ tinh cầu thì hơn.”
Trong lòng Mạnh Trường Đông khẽ động, không tiếp tục nói tới đề tài vừa rồi nữa.
Từ khi hắn đề xuất phương án bảo thủ thì Trai chủ Phi Tinh Trai không cho hắn can thiệp vào việc này nữa.
Hiện nay Trai chủ Phi Tinh Trai quanh năm bế quan, Diệp Chân độc tài quản lý mọi sự vụ, dù Mạnh Trường Đông là trưởng lão nhưng địa vị lại kém xa Diệp Chân, thực lực cũng thấp hơn không ít.
Suy tư một lát, Mạnh Trường Đông lấy trong tay áo ra một mảnh giấy, đặt lên bàn rồi nói: “Mời Diệp trưởng lão xem qua.”
Diệp Chân mở mảnh giấy ra xem, bên trên là một loạt những ký hiệu kỳ quặc linh ta linh tinh, hoàn toàn không nhận ra đó là thứ gì. Cho dù Diệp Chân là người học thức uyên bác đọc nhiều thi thư, trên thông thiên văn dưới tường địa lý cũng phải nhíu chặt mày không hiểu.
“Câu đố bảo mật trong khối thuỷ tinh cầu này quá mức khó hiểu, ta đã phân tích mấy tháng vẫn không tìm ra chút manh mối nào. Phương pháp gì ta cũng đã dùng thử nhưng vẫn không thể giải khai được.” Mạnh Trường Đông nói.
Nếu ngay cả Diệp Chân cũng không giải được câu đố này thì toàn bộ Phi Tinh Trai đều không có hy vọng giải được.
Diệp Chân nhìn đống tự phù trên tờ giấy, trầm mặc một lúc lâu.
Mạnh Trường Đông nói: “Thuỷ tinh cầu đã bị cắt đi một nửa, cho nên những ký hiệu này cũng chỉ có một nửa.”
Diệp Chân đặt tờ giấy xuống, tiếc rẻ nói: “Nếu Lạc Tuyên còn ở đây thì có lẽ sẽ giải được. Người phong ấn thuỷ tinh cầu hẳn đã sử dụng một loại mật mã chỉ mình hắn biết, trừ phi chúng ta tìm ra người này.”
Mạnh Trường Đông gật đầu: “Chỉ tiếc Lạc Tuyên đã bị trục xuất khỏi Thiên Vũ Viện, e là đã chết trên Vô Tận Hải từ lâu.”
Diệp Chân thở dài một tiếng: “Thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một lằn ranh mỏng manh, đáng tiếc Thiên Vũ Viện không tin nàng ta… Thôi không nhắc tới nàng ta nữa, chuyện của Thiên Liễu Quan xử lý thế nào rồi?”
“Lỗ Tùng và Huyền Minh đạo trưởng đã chết. Ta vốn định tự mình đến Thiên Liễu Quan một chuyến để đòi công đạo, ai ngờ…”
“Ai ngờ thế nào?”
“Thiên Liễu Quan hình như xuất hiện tu hành giả kim liên. Vì muốn tự bảo vệ mình nên bọn hắn và tu hành giả kim liên đầu quân vào Cửu Trọng Điện. Ngoài ra ta còn nhận được mật báo…” Mạnh Trường Đông hạ giọng liếc nhìn ra bên ngoài.
“Nơi này là đạo trường của Diệp Chân ta, không có tai mắt của người khác, muốn nói gì thì cứ nói.” Diệp Chân ngồi thẳng người lên.
“Trấn bắc đại tướng quân Trần Bắc Chinh… đã chết.” Mạnh Trường Đông nói.
Người luôn luôn bình tĩnh như Diệp Chân mà lúc này cũng run tay khiến chén trà đổ tràn ra, nhưng chỉ trong khoảnh khắc khi nước trà rơi xuống, nguyên khí rung động, không khí ngưng kết, nước trà từ giữa không trung bay ngược vào trong chén trà.
“Tin tức có chuẩn xác không?”
“Vô cùng chuẩn xác. Triều đình nhiều lần phong toả tin tức này, nhưng triều đình lại giao việc này cho Thiên Vũ Viện, mà Thiên Vũ Viện có mối quan hệ tốt với Phi Tinh Trai chúng ta nên nói việc này cho ta biết.” Mạnh Trường Đông đáp.
Diệp Chân từ từ bình tĩnh lại, nghi hoặc nói: “Tư Không Bắc Thần lớn gan như vậy, dám đối địch với triều đình?”
“Lấy thủ đoạn của Tư Không Bắc Thần, muốn giết Trần Bắc Chinh thì tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng chuyện này xảy ra ở Cửu Trọng Điện, rất có thể chính Tư Không Bắc Thần đã giết Trần Bắc Chinh.”
“Việc này ta sẽ báo cáo cho Trai chủ.”
“Được.” Nói xong Mạnh Trường Đông đứng lên, khẽ thở dài. “Việc của thuỷ tinh cầu ta sẽ tiếp tục nghĩ cách. Cáo từ.”
“Tiễn khách.”
Một nho sinh bước ra, dẫn Mạnh Trường Đông ngự không bay ra khỏi ngọn núi.
Bảy ngày sau, tại kim liên giới.
Trước điện Đông Các, Tư Vô Nhai đi qua đi lại.
“Nam Cung Vệ của Vân Tông đã tấn thăng cửu diệp thành công, triệu tập lực lượng tam tông đánh giết cự thú, cự thú trọng thương bỏ trốn.”
“Một vị bát diệp không rõ danh tính ở Ích Châu tấn thăng cửu diệp thành công, đáng tiếc không có ai hộ pháp cho nên bị hung thú truy kích trọng thương, đến nay không rõ tung tích.”
“Viện trưởng Bắc Đẩu Thư Viện Chu Hữu Tài tấn thăng cửu diệp thất bại. Ngũ sư tỷ chỉ huy tu hành giả Thần Đô xua tan hung thú.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận