Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1350

Bọn họ đã không còn sức lo lắng về nhiệt độ cao, chỉ có thể liều mạng bay vào.
U Minh Lang Vương thò đầu vào trong lỗ hổng, nhe ra hàm răng trắng ởn.
Hai tu hành giả nhát gan vừa khóc thút thít ban nãy không kịp phản ứng, thậm chí đến kêu lên một tiếng cũng không kịp, đã bị Lang Vương ngoạm lấy lôi ra ngoài.
Ngao !
Lang Vương ngửa mặt lên trời hú dài, đàn sói lập tức ập vào hạp cốc.
Sói có một đặc điểm là, chỉ cần Lang Vương ra lệnh, mặc kệ đối phương có nguy hiểm cỡ nào thì bọn chúng cũng không hề cố kỵ mà xông lên.
“Cố chịu một chút! Nhiệt độ cao sẽ khiến đám U Minh Lang không chịu nổi!”
“Vấn đề là ta cũng chịu hết nổi rồi! Tiếp tục như vậy thì chúng ta cũng phải chết! Nóng quá đi mất.”
“Cố gắng lên, chỉ cần không chết thì sẽ thoát được thôi.”
“Mọi người tụ tập lại một chỗ, Thiên Giới Bà Sa đứng ở bên ngoài mở cương khí hộ thể lên.”
Đám người co cụm lại, năng lượng cộng hưởng cùng chống cự lại sóng nhiệt.
Oanh!
Trên đầu lại vang lên tiếng ầm ầm, nóc động lại bị U Minh Lang Vương phá tan.
“Khốn nạn! Súc sinh này quyết không cho chúng ta đường sống! Ta liều mạng với ngươi!”
Một Thiên Giới Bà Sa nghiến răng nghiến lợi hét lên, thừa dịp nóc động vừa bị khai thông, hắn đạp mạnh chân xông thẳng qua lỗ hổng đánh về phía U Minh Lang Vương.
Hơn vạn đạo kiếm cương đâm vào hai mắt Lang Vương nhưng nó chỉ hất đầu một cái, toàn bộ kiếm cương đều bị đánh bay.
Nam tử bị đánh văng ngược trở lại, mà bên dưới chính là dòng dung nham!
“Cứu hắn!”
“Không kịp!”
Đám tu hành giả chỉ còn biết trơ mắt nhìn hắn rơi vào dòng dung nham.
Đột nhiên có một đạo hoả quang từ trong dòng dung nham bắn vọt ra như sao băng.
“Cái gì thế?”
Đám tu hành giả nhìn thấy một thanh niên tuấn dật nửa trên để trần, dưới chân đạp hoả liên bay lướt qua dòng dung nham, tung chưởng về phía nam tử đang rơi xuống, đẩy hắn bay ngược trở về chỗ bọn họ.
Thanh niên không hề dừng lại mà bay tới đứng ngay bên dưới lỗ hổng.
“Đừng xúc động!” Nam tử cầm đầu hô lên.
Đúng lúc này, thanh niên nâng lên nhị chỉ tạo thành một tia kiếm cương dài trăm trượng phóng thẳng qua lỗ hổng, đâm trúng cằm U Minh Lang Vương!
Ngao !
Lang Vương kêu thảm một tiếng, máu tươi nhỏ xuống.
Đám tu hành giả trợn tròn mắt nhìn, tự hỏi thanh niên kia rốt cuộc là ai mà lại có thể dùng một chiêu đánh U Minh Lang Vương bị thương.
Hai mắt thanh niên thâm thuý, hét lớn một tiếng: “Nghiệt súc! Quấy nhiễu lão phu thanh tu, lão phu không tha cho ngươi!”
Lòng bàn tay giơ thẳng lên trời, từng đạo kim chưởng bay vụt ra.
“Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn! Kim chưởng? Đây là cao thủ kim liên? Ơ, nhưng sao lại có… hoả liên?”
Nếu xét về màu sắc thì hoả liên thuộc phạm trù của hồng liên mới đúng.
Nhưng khi hoả diễm có độ tinh khiết cao sẽ dần biến thành màu vàng kim… độ tinh khiết cao nhất chính là màu xanh lam.
Phanh phanh phanh…
Chưởng ấn liên tiếp đánh lui U Minh Lang Vương khiến nó không còn dám đứng trên nóc động. Nó lập tức ra lệnh cho đàn sói đánh vào trong.
“Cẩn thận!” Nam tử cầm đầu nhắc nhở.
Lục Châu không thèm nhìn đàn sói, dưới chân giẫm mạnh. Một màn kinh diễm khiến người hoa mắt xuất hiện.
Hoả liên dưới chân xoay tròn, từng đoá hoả liên lớn bằng bàn tay bay ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã lấp đầy huyệt động.
Phàm là U Minh Lang chạm vào hoả liên đều bị thiêu đốt đến cháy rụi. Hoả liên lao ra ngoài cửa động càn quét cả bầy lang sói.
Lục Châu quay đầu lại nói:
“Còn thất thần làm gì?”
“Vâng vâng vâng… Chúng ta mau ra ngoài!”
Đám người bay theo Lục Châu, vọt ra khỏi lỗ hổng trên nóc động, lăng không lơ lửng trên không trung.
Khi bọn hắn nhìn thấy vô số hoả liên xoay tròn cắn nuốt đàn U Minh Lang rồi từ từ tập hợp lại thành một đại hoả liên, ai nấy đều trợn mắt nhìn đến choáng váng.
“Đây… đây là chiêu thức gì?”
Bọn hắn kiến thức hạn hẹp, đương nhiên chưa từng nhìn thấy chiêu thức hùng vĩ bực này.
Lục Châu không rảnh để chú ý đến bọn hắn. Hắn đặt tên cho năng lực của Mệnh Quan thứ nhất là Hoả Nộ Kim Liên.
Liên toạ có thể phóng ra Nghiệp Hoả bao bọc lấy kim liên, tạo thành uy lực cực kỳ to lớn.
Lục Châu thẳng tay phóng thích chiêu thức, dùng đàn U Minh Lang để kiểm tra năng lực mới. Hư ảnh loé lên, Lục Châu xuất hiện phía trên đại hoả liên.
“Pháp thân.”
Một toà pháp thân kim liên cao sáu mươi lăm trượng sừng sững xuất hiện bên trên đại hoả liên.
Đám người ngẩng đầu kinh hô.
Pháp thân toả ra quang mang vạn trượng chiếu sáng toàn bộ Thiên Luân sơn mạch. Toà pháp thân mang hình dáng của một lão nhân tiên phong đạo cốt, không giận mà uy.
Nam tử vừa được cứu sống lập tức lăng không quỳ lạy nói:
“Thì ra là lão tiền bối! Xin thứ cho chúng ta có mắt mà không thấy thái sơn.”
Đám người đồng thời khom người vái Lục Châu một cái thật sâu.
Lục Châu đã lâu không gọi ra pháp thân, nay thấy pháp thân có bộ dạng lão niên uy phong cũng rất hài lòng.
Đại hoả liên xoay tròn với tốc độ thật nhanh, ngay cả đàn phi cầm trên bầu trời cũng không thoát được, đều bị tiểu hoả liên thu thập.
U Minh Lang Vương nhìn đàn sói đã chết sạch, hoảng sợ hú dài một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Lục Châu thản nhiên nói: “Các ngươi ở lại dập lửa, lão phu đi một lát sẽ quay lại.”
“Lão tiền bối đi cẩn thận.”
Pháp thân khổng lồ bị thu hồi, toàn thân Lục Châu hoá thành sao băng truy kích theo U Minh Lang Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận