Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1681

“Đã thông tri cho Đảo chủ, Đảo chủ nói chúng ta hãy cố gắng kiên trì cho đến khi Cơ các chủ tới.” Một đệ tử khác nói.
“Cơ tiền bối?” Đám người kinh ngạc.
Hoàng phu nhân khẽ than: “Có bao nhiêu người kịp rút lui?”
“Hồi phu nhân, Bồng Lai Môn có hơn 3.500 đệ tử, 1.500 người đã kịp thời rời đi, còn lại khoảng 2.000 người.”
Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Truyền lệnh xuống, hiện tại đệ tử không thể rời đi, dồn toàn lực chống cự hải thú.”
“Vâng.”
Soạt !
Một con hải thú dài đến trăm trượng bay vọt lên không trung, mang theo sóng nước cao ngập trời đánh tới.
Đám tu hành giả lập tức lùi về sau, hải thú chìm vào trong mặt biển.
“Là Hổ Giao, cẩn thận!”
“Hổ Giao là thú vương, chỉ có cường giả năm Mệnh Cách trở lên mới đánh thắng được nó. Làm sao đây?!”
Đám người sợ hãi than.
“Đừng hoảng hốt, quân chi viện đang đến!” Có người cao giọng nói.
Ầm ầm!
Đám hải thú dưới biển bắt đầu tấn công trận pháp Bồng Lai đảo. Đám người lại co cụm vào một chỗ.
“Hy vọng trận pháp cầm cự được lâu một chút…” Bọn hắn run rẩy cầu nguyện.
Ngay sau đó, mấy con hồng sắc Điệp Ngư vọt ra khỏi mặt nước, bay về phía hòn đảo.
“Điệp Ngư? Tấn công!!”
Đám tu hành giả xông ra ngoài, gọi ra pháp thân đọ sức với Điệp Ngư.
Điệp Ngư là hải thú am hiểu phi hành nhất trong biển, đẳng cấp tuy không cao bằng thú vương nhưng số lượng thì rất nhiều.
Cùng lúc này, Xích Diêu dài mấy chục trượng cùng đám hải thú khác đồng thời phát động tấn công, ào ào vọt ra khỏi mặt biển.
Bồng Lai đảo lập tức loạn thành một nùi.
Hoàng phu nhân hô to: “Kết trận!”
Hai mươi nữ đệ tử xoè vũ khí hình chiếc ô ra, xếp thành phương trận lướt lên không trung, Hoàng phu nhân dẫn đầu, bộc phát cương ấn. Hai mươi nữ đệ tử phối hợp cùng lúc, cương ấn như bông tuyết bắn ra tứ phương.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú cỡ nhỏ bị cương ấn đâm xuyên người, những con lớn hơn thì bị đau rơi xuống.
“Có hiệu quả.”
“Nhìn bên dưới kìa!”
Đám đệ tử Bồng Lai đảo cúi đầu nhìn xuống, kinh hãi phát hiện trong nước biển xuất hiện một bóng ma khổng lồ bao trùm toàn bộ Bồng Lai đảo, nó lớn hơn Hổ Giao gấp mấy lần.
Hoàng phu nhân nắm chặt nắm đấm, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tất cả mọi người nghe lệnh, chuẩn bị bỏ đảo, cùng lúc xông ra ngoài.”
“Vâng.”
Ùng ục ùng ục…
Bong bóng cực lớn từ đáy biển bốc lên rồi vỡ tung, bóng ma càng lúc càng rõ ràng. Con người trời sinh đã sợ hãi những thứ tối tăm, mà những tu hành giả mắc chứng sợ biển sâu thì lại càng thêm hoá đá.
Hoàng phu nhân có kiến thức rộng rãi, là người đáng tin cậy nhất Bồng Lai Môn lúc này. Nàng cố nhịn xuống cơn sợ hãi trong lòng, cắn răng nói: “Nếu là thú hoàng thì nguy to rồi.”
Sắc mặt đệ tử Bồng Lai Môn càng thêm khó coi. Đừng nói là thú hoàng, đến cả thú vương bọn hắn cũng không đủ sức đối phó.
“Nếu Cơ tiền bối không có ở đây, cũng chỉ có Tần tiền bối là có thể miễn cưỡng chống cự.”
Tu vi Tần Nại Hà so sánh với thú hoàng thì vẫn rất miễn cưỡng, nhưng so với đám người ở đây thì đã tốt hơn nhiều.
Lúc này, đám hải thú tựa như nhận được chỉ thị, đột nhiên điên cuồng va chạm vào Huyền Không đảo. Bọn nó không sợ đau đớn, dùng toàn bộ nhục thân oanh vào hòn đảo.
Huyền Không đảo rốt cuộc nứt ra một đường!
Một số tu hành giả không chịu nổi sợ hãi, đạp đất lướt lên không trung rời khỏi hòn đảo, vừa bay ra ngoài đã “Rắc” một tiếng, trở thành thức ăn trong miệng đám hải thú đang không ngừng nhảy vọt lên cao.
Đám người ý thức được sự tình đã không thể cứu vãn, có người lên tiếng:
“Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, Hoàng phu nhân, chúng ta nên thừa dịp này lao ra ngoài thì hơn.”
“Ta tán thành!”
“Ta cũng tán thành, còn gì để mất nữa đâu!”
Đám đệ tử lần lượt lên tiếng. Hoàng phu nhân thấy thế, gật đầu nói: “Được, vậy ta mang các ngươi xông ra ngoài! Đi !”.
Hai ngàn người tạo thành phương trận, phóng thích cương khí đồng loạt bay ra xa trăm thước.
Rắc !
Đúng lúc này, Huyền Không đảo rốt cuộc bị va chạm đến nứt toác ra, một cột nước bắn thẳng lên không trung như một cây trụ đâm vào thương khung.
Đám người nhịn không được quay đầu nhìn lại, hoá ra cột nước được phun ra từ lưng con hải thú khổng lồ kia, ai nấy đều không rét mà run.
“Ngăn trở!”
Toàn bộ đệ tử gọi ra liên toạ chắn ngang trước người, tạo thành bốn bức tường kim liên vuông vức che chắn tứ phía.
Phanh phanh phanh…
Đám hải thú điên cuồng va chạm vào liên toạ. Đúng lúc này, một tên đệ tử chỉ về phía hải vực hô lên: “Hổ Giao đến rồi!”
Con Hổ Giao uốn lượn bay tới, soạt, nó phóng lên không trung, há miệng cắn vào bức tường liên toạ.
Oanh!
“A!”
Mấy trăm tên đệ tử bị đánh bay, tiếng kêu thảm vang lên nhiều không kể xiết. Một vài đệ tử rơi xuống biển, lập tức trở thành thức ăn của hải thú. Máu tươi lan tràn trên mặt biển vô cùng yêu diễm.
“Không!!” Ai có thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình chết thảm như thế?
“Ổn định!” Có người quát lên cảnh tỉnh.
“Khép lại, nhanh lên!... Tiểu Trương, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?!” Một đệ tử lớn tuổi gọi to.
Tiểu Trương đứng sững sờ giữa không trung, bật cười buồn bã, cúi đầu nhìn đám hải thú đang há mồm phóng về phía mình…
“Tiểu Trương!!”
Một con hải thú nhảy lên đớp lấy Tiểu Trương. Người đệ tử lớn tuổi hai mắt đỏ bừng, vội vàng lao tới tấn công con hải thú:
“Ta đấu với ngươi!”
Đao cương trên tay hắn hung hăng bổ vào hải thú. Con hải thú bị đau, há mồm phun Tiểu Trương ra, cái đuôi quét tới đánh trúng lồng ngực đệ tử lớn tuổi.
Hoàng phu nhân nhìn thấy cảnh này, cắn răng nói: “Đi!”
Xúc động chỉ sẽ hại chết càng nhiều người hơn, lúc này phải tỉnh táo đưa ra quyết định. Nàng lựa chọn từ bỏ.
Nhìn mặt biển nhuốm một màu đỏ tươi, hơn một ngàn đệ tử còn lại thần sắc chết lặng, không biết nên làm gì.
“Ta muốn cứu người.”
“Ta đi cùng ngươi!”
Đám đệ tử hoá thành lưu tinh vọt xuống.
Hoàng phu nhân thở dài, đành phất tay thi triển các chiêu thức tấn công. Hơn ngàn đệ tử phân tán tứ phía, không ngừng tránh né hải thú.
Cả bầu trời hải vực loạn thành một nùi.
Đúng lúc này, Hổ Giao thần không biết quỷ không hay phóng tới, mục tiêu của nó là Hoàng phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận