Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1983: Tăng năm Mệnh Cách

Ghi chú này tựa như một liều thuốc trợ tim. Lục Châu khẽ gật đầu, Thẻ Đề Thăng xuất hiện trong tay.
“Đề thăng thần thông nào đây?”
Trước mắt Lục Châu nắm giữ mười loại thần thông: Chúng Sinh Ngôn Âm, Pháp Diệt Tẫn Trí, thần thông trị liệu, thần thông thiên nhĩ, thần thông thiên nhãn, thần thông khứu giác, Vô Lượng Thần Ẩn, thần thông thôi diễn, thần thông đại na di.
Hiện tại lựa chọn nâng cấp loại nào cũng rất phiền não.
Hoặc là nghe được rõ hơn, nhìn được xa hơn, sóng âm mạnh hơn… Về phần Vô Lượng Thần Ẩn thì có lẽ sẽ tiến vào trạng thái ẩn náu cực hạn, thần thông thôi diễn có hiệu quả gì thì Lục Châu không dự đoán được.
“Thần thông đại na di?”
Hiện tại đại na di có thể di chuyển cách một ngàn mét khắp bốn phương tám hướng, rất có ích lợi trong chiến đấu. So với các loại thần thông trước, chỉ có đại na di là mang lại hiệu quả rõ ràng nhất.
Lựa chọn xong, Lục Châu bóp nát thẻ đạo cụ, mặc niệm một tiếng: “Đề thăng.”
Thẻ đạo cụ hoá thành từng điểm tinh quang bám vào người Lục Châu, trên không trung đạo trường hình thành một vòng xoáy, lực lượng cuồn cuộn truyền vào trong đạo trường.
Cảm nhận được năng lượng ba động mãnh liệt, đám người Trương Hợp bay ra khỏi đại điện, quan sát không trung đạo trường.
“Lục các chủ đây là đang tu luyện?”
Huyền Dặc đế quân gật đầu, thở dài nói: “Bản đế quân vốn tưởng rằng hắn chỉ mới sơ nhập Chí Tôn. Nhưng trải qua một trận chiến với Đằng Xà và tình huống bây giờ, bản đế quân mới biết mình đã đánh giá thấp hắn.”
Tuy biết thân phận Lục Châu nhưng Huyền Dặc đế quân vẫn cho rằng lão sư chưa trở lại trạng thái đỉnh phong nên mới lưu lại Huyền Dặc điện.
Trương Hợp kỳ quái nói: “Ta không hiểu lắm, vì sao Bạch Đế lại phái hắn đến đây?”
“Bạch Đế?” Huyền Dặc đế quân cau mày nhìn Trương Hợp.
Ý thức được mình nói sai, Trương Hợp vội đáp: “Ta… ta không cố ý nói ra thân phận của hắn, mong đế quân thứ tội. Kỳ thực ta đã sớm biết việc này.”
“Cho nên ngươi mới kính trọng hắn như vậy?”
Trương Hợp gật đầu: “Việc này là Lê Xuân nói cho ta biết. Chỉ là thái độ của đế quân đối với hắn khiến ta có hơi nghi hoặc. Dù là Bạch Đế đích thân tới ngài cũng không cần phải…”
Huyền Dặc đế quân nhướng mày: “Nói tiếp đi.”
“Không cần phải… nịnh nọt như thế.” Trương Hợp thấp giọng đáp.
Huyền Dặc đế quân uy nghiêm nói: “Bản đế quân làm việc còn tới lượt ngươi khoa tay múa chân?”
“Không dám! Ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, một lòng trung thành với Huyền Dặc điện, có nhật nguyệt chứng giám!”
Huyền Dặc đế quân nhìn lốc xoáy trên bầu trời đạo trường, ý vị thâm trường nói: “Rất nhiều chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Nhân tài như Lục các chủ xứng đáng để bản đế quân kính trọng.”
“Đế quân đại nhân nói đúng, ta hiểu.”
“Ngươi không hiểu.”
“Ta hiểu thật mà…”
“Cút.” Sắc mặt Huyền Dặc đế quân đen như đáy nồi.
“Vâng.” Trương Hợp đáp gọn gàng.
“Chờ đã.” Huyền Dặc đế quân bỗng gọi hắn lại.
“Mời đế quân phân phó.”
“Phong bế toàn bộ thông đạo đến Huyền Dặc, trong khoảng thời gian này không cho ai đến gần.” Huyền Dặc đế quân nói.
“Vâng.”
Chỉ có phong toả Huyền Dặc thì ngoại giới mới không dễ dàng cảm giác được ba động này.
Cho dù là Cán Cân Công Chính của Thánh Điện cũng không thể cảm ứng được quá rõ ràng. Tuỳ tiện lấy cớ để không mở thông đạo, người của Thánh Điện có tới cũng phải phi hành mất một đoạn thời gian.
Đây là nguyên nhân cho đến nay thập điện vẫn tồn tại được, bởi vì không gian quá lớn.
Một khắc đồng hồ sau, vòng xoáy biến mất, không trung lại trở nên yên tĩnh.
Huyền Dặc đế quân không đến đạo trường chào hỏi mà trở về Huyền Dặc điện.
Cùng lúc đó.
Lục Châu cảm nhận được thần thông biến hoá, bèn hít sâu một hơi.
Nhưng liên toạ vẫn đang xoay tròn sau khi hấp thu Thiên Hồn Châu nên Lục Châu chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt lại tham ngộ Thiên thư.
Sáng hôm sau, mặt trời dâng lên chiếu rọi cả Thái Hư.
Bên tai truyền tới sóng chấn động khẽ khàng. Lục Châu mở mắt ra nhìn về phía liên toạ.
“Hả?”
Hắn cẩn thận quan sát, phát hiện có mười hai khu vực Mệnh Cách đang lưu chuyển, toả ra quang hoa lập loè.
“Mười hai Mệnh Cách?!”
Từ bảy Mệnh Cách trực tiếp đề thăng lên mười hai Mệnh Cách? Lục Châu mừng rỡ không thôi, đúng là kiếm lớn.
“Chân đại na di.”
Lục Châu thầm mặc niệm, thân hình lập tức tiêu thất trong đạo trường, sau đó xuất hiện trên không trung cách đó vạn mét.
Nếu chỉ để di chuyển thì dùng chân đại na di không có lời, quá hao phí lực lượng Thiên Tướng.
Nhưng nếu dùng trong chiến đấu thì có thể bộc phát ra năng lực cực lớn. Phải biết hung thú trong thế giới này đều là quái vật khổng lồ, nếu không có chân đại na di thì rất khó đánh thắng được đám hung thú cường đại như Côn Bằng.
Tiếp đó Lục Châu thử nghiệm lực lượng Tinh Bàn của lam pháp thân. Sau khi san bằng mấy ngọn núi thành bình địa, hắn mới hài lòng thu hồi Tinh Bàn.
Lục Châu trở về đạo trường, nhìn thấy đạo đồng đang đứng chờ ở bên ngoài cười nói:
“Không ngờ lão tiên sinh còn có trái tim trẻ thơ như vậy, cuồng loạn oanh tạc khắp nơi cảm giác thoải mái không?”
“Ngươi thấy rồi?”
“Chỉ cảm giác được mà thôi.” Đạo đồng nói.
“Mới có cảm ngộ, không khỏi ngứa tay một chút.”
Đạo đồng gật đầu cười: “Nếu có thể, chúng ta hãy cùng nhau luận đạo, có lẽ sẽ học tập được thêm rất nhiều.”
Hắn vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng truyền tới thanh âm: “Luận cái gì mà luận, còn không mau giúp ta vác đồ?”
Theo tiếng kêu nhìn lại, đạo đồng thấy Tiểu Diên Nhi và Hải Loa đang ôm một đống đồ vật, bèn lập tức chạy lại: “Đến ngay!”
Lục Châu cảm thán lắc đầu. Đường đường là Thượng Chương Đại Đế mà lại lưu lạc đến bước đường này, thật đáng buồn thay.
Đạo đồng đi tới bên cạnh hai nàng, dè dặt hỏi: “Các ngươi có tu vi cao thâm, vì sao không dùng cương khí ngự vật?”
“Ngươi không hiểu, chỉ có như vậy người ta mới cảm thấy vui vẻ.” Tiểu Diên Nhi cười nói, “Ngươi nhìn Hải Loa xem, mỗi ngày nàng đều dùng tay gảy đàn. Rõ ràng vẫn có thể dùng cương khí cách không đàn tấu, nhưng làm như vậy có gì thú vị đâu.”
Hải Loa gật đầu đồng ý: “Nói đúng lắm, dùng cương khí đàn tấu thì sẽ mất đi hoả hầu, tiếng đàn không có linh hồn.”
Đạo đồng cũng cảm khái nói: “Không ngờ hai vị cô nương lại có lĩnh ngộ tu hành sâu như thế.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận