Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1102

Hai mắt Trương Tưởng Tưởng đỏ bừng, lập tức thu hồi pháp thân, mượn quán tính để lao xuống bên dưới. Ngay khi thân thể hắn đứng bên dưới Thủy Long Ngâm, hắn gọi ra pháp thân lần nữa.
Thủy Long Ngâm đánh vào phần lưng pháp thân. Ầm!
Trương Tưởng Tưởng kêu lên một tiếng đau đớn, khoé miệng chảy máu nhưng trên mặt lại lộ vẻ cuồng hỉ, song chưởng xuất hiện đao cương chém tới.
“Tự tổn tám trăm, hao địch một ngàn. Bội phục!” Có người hoảng sợ nói.
Vu Chính Hải không thể không dùng toàn lực điều động nguyên khí, ngưng tụ Đại Huyền Thiên Chưởng. Ầm!
Trong khoảnh khắc đao cương tiêu tán, công trình kiến trúc trong phương viên trăm mét bị chấn thành tro bụi bay theo gió. Đám tu hành giả quan chiến cắn răng ngăn trở dư uy, nếu tu hành giả ngũ diệp trở xuống mà đứng đây thì đã bị đao cương chém nát từ lâu.
Vu Chính Hải lảo đảo lui lại, khoé môi cũng chảy ra máu tươi. Một chiêu này Vu Chính Hải không chiếm được ưu thế.
Trương Tưởng Tưởng cười ha hả: “Đại tiên sinh, ngươi bị thương rồi.”
“Ngươi kỳ thực không muốn gia nhập Ma Thiên Các, có đúng không?” Vu Chính Hải thờ ơ hỏi.
“Đại tiên sinh nghĩ nhiều, ta chỉ muốn chứng minh thực lực của mình.”
Trương Tưởng Tưởng chân đạp hư không, nước mưa bốc hơi thành một làn khói, pháp thân lại xuất hiện.
Mà lúc này, biểu tình trên mặt Vu Chính Hải cũng trở nên nghiêm túc chưa từng thấy, Bích Ngọc Đao cắm xuống mặt đất, hai tay chập lại.
Nhìn Trương Tưởng Tưởng mang theo pháp thân bay theo phương ngang tới, Lục Châu khẽ lắc đầu. “Người trẻ tuổi rốt cuộc vẫn còn hơi non nớt.”
Đây là đánh giá của hắn dành cho Trương Tưởng Tưởng. Lục Châu nhận ra Trương Tưởng Tưởng chỉ mới tiến vào thập diệp, còn chưa thuần thục kỹ xảo chiến đấu của cấp bậc này. Trương Tưởng Tưởng sử dụng cùng một chiêu số đến hai lần, phương thức chiến đấu này không cách nào so sánh được với kẻ thường xuyên du tẩu trên lưỡi dao như Vu Chính Hải.
Vu Chính Hải đạp chân bay lên không trung hơn trăm mét, đồng thời thi triển hai đại chiêu. Quân Lâm Thiên Hạ! Huyền Thiên Tinh Mang! Cuồn phong cuốn lên, nước mưa trong thiên địa lập tức biến thành đao cương.
“Vạn vật là kiếm?” Ngu Thượng Nhung khẽ nhíu mày. Kỹ xảo này cực giống với vạn vật là kiếm.
Người bên cạnh nghe được, nghi hoặc hỏi: “Vạn vật vì kiếm là cái gì?”
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh giải thích: “Là một loại lĩnh ngộ về kiếm đạo…”
“Kiếm đạo?”
“Kiếm phân tứ đẳng, thứ dân kiếm, chư hầu kiếm, thiên tử kiếm. Trên thiên tử kiếm chính là vạn vật là kiếm, vô kiếm chi đạo. Vị này thi triển vạn vật là kiếm, tiếc là còn hơi sứt sẹo.”
Đám người kinh ngạc lắng nghe, sau đó gật đầu tán thưởng.
“Đây mà là sứt sẹo à? Hắn ngưng tụ ra đao cương nhiều như vậy, cửu diệp lại có thể đánh ra uy lực thập diệp là vô cùng lợi hại rồi.” Một người tặc lưỡi nói.
Đao cương đầy trời điên cuồng trút xuống.
Pháp thân hồng liên hai mươi trượng ngang tàng đứng một chỗ xoay vòng tạo thành một vòng tròn đường kính hai mươi trượng. Phanh phanh phanh!
Trương Tưởng Tưởng ngẩng đầu cười nói: “Cửu diệp vốn không thể nào so sánh với thập diệp được!”
Nói xong hắn tung người bay lên, năm ngón tay tạo thành một trảo. Giữa các ngón tay xuất hiện bốn chữ triện, xung quanh có hắc sắc phù văn xoay vòng.
“Hả?” Lục Châu nhướng mày.
Hắc sắc phù văn?
Nếu đối phương chỉ là thập diệp, hắn không lo lắng cho an nguy đồ đệ chút nào. Nhưng hắc sắc phù văn xuất hiện thì sự tình không còn đơn giản nữa rồi.
Lục Châu nhìn về phía Ngu Thượng Nhung và đám quần chúng ăn dưa. Thấy sắc mặt Ngu Thượng Nhung vẫn bình tĩnh như thường, không hề có ý định xuất thủ, Lục Châu bỗng khựng lại.
Lão phu lại lo thừa rồi?
Nếu nói trên đời này Ngu Thượng Nhung là người thứ hai hiểu rõ Vu Chính Hải, vậy không ai dám xưng thứ nhất nữa. Ngu Thượng Nhung còn bình tĩnh như thế, lão phu gấp làm cái gì.
Vu Chính Hải lăng không đứng trên bầu trời, trầm giọng nói: “Ta chờ chính là như thế.”
Song chưởng đè xuống! Đao cương từ bốn phương tám hướng ùa tới.
Trương Tưởng Tưởng không hề sợ hãi mảy may, năm ngón tay vẫn quặp thành trảo, hắn cực kỳ tự tin vào hắc sắc phù văn.
“Ngươi chết chắc!” Trương Tưởng Tưởng vung trảo về phía trái tim Vu Chính Hải, năm ngón tay phá vỡ đao cương đầy trời, pháp thân hồng liên theo sau.
Sau khi phá được đao cương trùng điệp, Trương Tưởng Tưởng rốt cuộc đối mặt Vu Chính Hải. Đúng lúc này, Bích Ngọc Đao cắm dưới đất đột nhiên vù vù rung động, vèo một cái rời khỏi mặt đất, bắn ra đao cương dài mấy ngàn mét bổ thẳng về phía lưng pháp thân hồng liên.
Xoẹt!
Đao cương chuẩn xác bổ vào bả vai pháp thân, lực lượng không hề giảm đi mà tiếp tục bổ mạnh xuống, chém đôi trái tim pháp thân ra.
“A !”
Trương Tưởng Tưởng kêu thảm, hắc sắc phù văn còn cách trái tim Vu Chính Hải mấy mét thì pháp thân hắn đã bị chém đứt, đan điền khí hải lập tức bị trọng thương.
Vu Chính Hải thi triển Đại Huyền Thiên Chưởng, chưởng ấn đánh thẳng vào lồng ngực hắn.
Trương Tưởng Tưởng rơi xuống đất như diều đứt dây, nện thành một cái hố nhỏ.
Đám người nhìn đến phát ngốc.
“Đại lão Ma Thiên Các… lại, lại mạnh như vậy?” Bọn hắn không tìm được từ nào để hình dung.
“Trước buông bỏ vũ khí hoang cấp, sử dụng đại chiêu điên cuồng tẩy lễ đối thủ, đợi đến khi pháp thân hồng liên bay lên lại lợi dụng vũ khí hoang cấp tập kích từ phía sau… Diệu, diệu a!”
Ngu Thượng Nhung thản nhiên phân tích: “Chỉ là một chiêu giương đông kích tây thông thường mà thôi. Đại chiêu nhìn như hoa lệ, kỳ thực không có bao nhiêu uy lực, cố ý tạo cơ hội cho đối thủ. Đối thủ không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tưởng rằng hắn phạm sai lầm nên thuận thế mà lên, lại không biết rằng nguy hiểm đến từ thanh đao kia. Không phải cửu diệp mạnh, mà là thập diệp quá yếu.”
“Huynh đệ, ngươi nói cứ như ngươi lợi hại lắm ấy, ngươi giỏi thì xông lên đi?”
Ngu Thượng Nhung vẫn ôn hoà hữu lễ cười: “Đáng tiếc hắn đã bại, nếu ta xuất thủ, hắn còn bại thảm hại hơn.”
Đám người hết biết nói gì. Gáy cũng phải có chừng mực, gáy lố như Ngu Thượng Nhung thì bọn hắn không thèm tranh cãi nữa.
Lục Châu đứng ở nơi xa quan sát hết thảy, hài lòng gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận