Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1682

Cái miệng nó há ra to như bồn máu đủ dung nạp cả ngàn người. Trong kẽ răng nó còn có xác thịt của một người nào đó.
“Phu nhân!”
Hoàng phu nhân quay đầu, hoảng hốt nhìn cái miệng khổng lồ đang áp sát mình, và hai mươi nữ đệ tử. Chênh lệch tu vi quá lớn khiến các nàng không còn nhúc nhích nổi thân mình.
Đứng trước hung thú cường đại, nhân loại quá mức nhỏ bé.
Trên mặt của mọi người ngập tràn tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một tia tiễn cương lập loè kim quang vạch phá bầu trời bay tới, xuyên thủng đầu Hổ Giao!
Phanh !
Đám người giật mình, ngơ ngác nhìn về phía tiễn cương bắn ra.
Chỉ thấy Lục Châu dẫn đầu đoàn người Ma Thiên Các bay vọt tới, Vị Danh Cung trong tay ông ông rung động.
Lục Châu nói: “Hoàng phu nhân không sao chứ?”
Đối với đám người Bồng Lai Môn, đây có lẽ là câu chào hỏi tuyệt vời nhất thế gian. Bọn hắn kích động đến trào nước mắt, rốt cuộc quân chi viện cũng tới rồi!
Bọn hắn được cứu.
Nhìn thấy Lục Châu, toàn thân Hoàng phu nhân lảo đảo một cái như thể vừa buông lỏng áp lực cực lớn, nàng kích động nói:
“Cơ tiền bối, ngài rốt cuộc đến rồi!”
Lục Châu gật đầu, phất tay nói: “Dọn dẹp đi.”
“Vâng.”
Vu Chính Hải, Ngu Thượng Nhung, Nhan Chân Lạc, Lục Ly, Minh Thế Nhân, Tần Nại Hà đồng loạt gọi ra pháp thân, nhảy xuống chém giết đàn hải thú.
Đám hải thú không chịu nổi một kích, hoàn toàn bị đám người Ma Thiên Các nghiền ép.
Các đệ tử Bồng Lai Môn sững sờ tại chỗ. Đây là… thực lực của Ma Thiên Các?
Lục Châu bay tới trước mặt Hoàng phu nhân, thấy sắc mặt nàng trắng bệch bèn thi triển thần thông trị liệu.
Hoàng phu nhân quỳ bái nói: “Ân tình của Cơ tiền bối, Bồng Lai đảo nhớ kỹ.”
“Việc nhỏ thôi. Tình huống thế nào?”
Một nữ đệ tử cấp tốc kể lại tình hình và số lượng cũng như thực lực đám hải thú.
Lục Châu gật đầu.
Hoàng phu nhân nhắc nhở: “E là có thú hoàng xuất hiện, Cơ tiền bối vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Lục Châu quan sát hải vực Bồng Lai đảo, nhìn thấy trong nước có một bóng ma khổng lồ đang chậm rãi di động.
Con thú này không phải “Côn” mà lần trước hắn thấy, nó thuộc loại “Kình”. Lục Châu từng lấy được từ Tần Đế một viên Mệnh Cách Chi Tâm của Vọng Nguyệt Kình, mà con thú này trông còn lớn hơn Vọng Nguyệt Kình, có lẽ cũng là thú hoàng.
Năng lực của thú hoàng không thể khinh thường, nếu gặp phải nó, đám người Ma Thiên Các sẽ gặp nguy hiểm.
“Dừng tay.” Lục Châu hạ lệnh.
Đám người Ma Thiên Các nghi hoặc không hiểu nhưng vẫn tuân lệnh trở về. Các đệ tử Bồng Lai Môn cũng nghi hoặc, không rõ Lục Châu muốn làm gì.
Thân ảnh Lục Châu loé lên, xuất hiện phía trước đám người, quan sát mặt nước biển. Hắn đang tính toán phương hướng di chuyển của con kình ngư kia và tìm cách giết chết nó.
“Cơ tiền bối cẩn thận.” Hoàng phu nhân hoảng sợ thốt lên.
Mấy chục con hải thú từ tứ phía đồng thời nhào về phía Lục Châu.
Đám đệ tử Bồng Lai Môn lo lắng không thôi, mà đám người Ma Thiên Các thì bình tĩnh đến cực điểm.
Lục Châu không làm gì, chỉ gọi ra pháp thân rồi lập tức thu hồi. Chỉ một giây lát bành trướng đó đã khiến toàn bộ đám hải thú hoá thành bã vụn, rơi lả tả xuống mặt biển.
Đây còn là lực lượng của người sao?
Lục Châu nhàn nhã đáp xuống mặt biển, từng bước tiến đến gần bóng ma khổng lồ. “Súc sinh, còn không ra đây nhận lấy cái chết?”
U !
Âm thanh nghẹn ngào trầm thấp lan tràn trong đáy biển. Đám hải thú từ bốn phương tám hướng không ngừng kéo tới.
“Cơ tiền bối đang làm gì thế?” Có người nghi hoặc hỏi.
“Bắt giặc phải bắt vua trước. Cứ xem là được.” Nhan Chân Lạc đáp.
Lục Châu thậm khí không sử dụng cương khí hộ thể, thản nhiên đi tới. Đến vị trí vừa vặn, hắn dừng lại nhìn về phía trước.
Lúc này, bốn phía xuất hiện bốn con thú vương nhảy chồm tới.
Nước biển đột ngột ngưng kết.
Lấy Lục Châu làm trung tâm, băng phong cực hạn lan tràn tứ phương, đông cứng toàn bộ nước biển trong phạm vi năm ngàn mét.
Lục Châu đi trên tầng băng, bốn con hải vương sau lưng đã bị đông cứng từ lúc nào, sau đó ầm ầm vỡ tan thành từng mảnh.
Đệ tử Bồng Lai Môn đều biết Cơ tiền bối rất mạnh, mạnh đến mức bọn hắn chỉ có thể ngưỡng mộ. Nhớ năm đó Cơ tiền bối dùng một tay nâng Huyền Không đảo đã khiến thế nhân kinh sợ không thôi, trở thành một giai thoại.
Nhưng kia là tứ đại hải vương nha! Vậy mà chỉ trong chớp mắt đã hoá thành bã vụn.
Mệnh Cách Chi Tâm lăn tròn trên tầng băng khiến đám tu hành giả thèm chảy nước miếng, nhưng không một người nào dám bay xuống nhặt. Mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Lục Châu không quay đầu lại, tiếp tục nhàn nhã hành tẩu trên tầng băng.
Nhưng điều duy nhất không hoàn mỹ là đánh giết thú vương chỉ được ban thưởng 1.000 điểm công đức. Chậc, tấn thăng đại chân nhân, điểm ban thưởng lại ít đi nhiều.
Hoàng phu nhân nhìn về phía Lục Châu, lo lắng hỏi: “Cơ tiền bối… có ổn không?”
Tần Nại Hà đáp: “Nếu Các chủ mà còn không làm được thì không một ai làm được cả.”
Lời này rất có lực lượng, khiến đám người Bồng Lai Môn tự tin hơn rất nhiều. Hoàng phu nhân gật đầu nói: “Tu vi Cơ tiền bối đã siêu phàm thoát tục đến vậy sao?”
Tần Nại Hà gật đầu: “Chân nhân có năng lực chấn nhiếp tứ phương, cửu liên thần phục. Huống chi ngài ấy còn là đại chân nhân!”
“Đại chân nhân?”
Các đệ tử Bồng Lai Môn giật mình.
Tần Nại Hà lại hỏi: “Đúng rồi, vì sao các ngươi lại gọi Lục các chủ là Cơ tiền bối?”
Trước đó bận rộn liên tục, hắn không có thời gian hỏi thăm chuyện này.
Vu Chính Hải giải thích: “Kim liên ở vào thế yếu, khi đến hồng liên giới, để tránh cho người khác chú ý nên sư phụ dùng tên giả họ Lục.”
“Thì ra là thế.” Tần Nại Hà gật đầu, thầm nghĩ, hoá ra họ thật của Lục các chủ là Cơ.
Lục Ly thì lắc đầu nhìn đám người. Thân phận thật của lão tổ tông sao có thể để cho các ngươi tuỳ tiện đoán được. Đây gọi là thật thật giả giả, gừng càng già càng cay nha.
Cùng lúc đó.
Lục Châu nhìn quanh khắp bốn phía.
Thấy bã vụn thi thể của tứ đại hải vương, hắn tiện tay vung lên. Kiếm cương đầy trời phóng tới chém nát bấy bốn cỗ thi thể, bốn viên Mệnh Cách Chi Tâm bay lên không trung.
“Cầm lấy.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận