Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 598

Dù rất sợ hãi nhưng hắn biết trong trường hợp này không thể giấu giếm nửa câu.
Hai mắt Lưu Chấp toé lửa, sắc mặt cực kỳ phức tạp. “Sao có thể như vậy?”
Hắn không cách nào tiếp nhận kết quả này. “Khôi giáp không kích phát lực lượng đặc thù sao?”
“Bẩm… bẩm điện hạ, Cơ lão ma… Cơ lão ma vốn không có xuất thủ!”
Lưu Chấp hoang mang.
Thật không tài nào tin được. Cho dù lực lượng đặc thù không kích phát thì lực phòng ngự của khôi giáp cũng đã rất mạnh, lại thêm bản thân Lận Tín là cao thủ bát diệp, Cơ lão ma không xuất thủ thì làm sao đánh giết được Lận Tín?
“Là Vu Chính Hải hay là Ngu Thượng Nhung?” Lưu Chấp trầm giọng hỏi.
Cơ lão ma không ra tay vậy chỉ có thể là hai tên đệ tử mạnh nhất của lão.
Chỉ là, Vu Chính Hải đang bề bộn công việc ở Dự Châu, sao còn tinh lực chạy đến đó giết Lận Tín? Hơn nữa mọi người đều biết Vu Chính Hải và Cơ lão ma có mâu thuẫn. Chẳng lẽ là Ngu Thượng Nhung?
Kiếm Ma…
Tên thái giám lúc này mới đáp lời: “Là Đoan Mộc Sinh Ma Thiên Các.”
Sắc mặt Lưu Chấp hoàn toàn thay đổi, trầm giọng nói: “Đoan Mộc Sinh đã vào bát diệp?”
“Điện hạ, Lận Tín khinh địch nên bị Đoan Mộc Sinh ném một thương đâm thủng bụng, khôi giáp không có tác dụng.” Thái giám kể lại một năm một mười.
Lục Châu cau mày. “Khôi giáp không có tác dụng?”
Thật khó tin! Khi cầm khôi giáp trong tay, Lưu Chấp từng thử qua mấy lần, Nguyên Thần cảnh thông thường không thể nào làm gì được khôi giáp. Sao có thể như vậy?
Tên thái giám tiếp tục nói: “Sau khi Lận Tín chết, Cơ lão ma ra tay hai lần. Một chưởng ấn phá hỏng bình chướng Thái Hư Học Cung, một kiếm ấn chém vỡ bình chướng Hoành Cừ Học Phái.”
Lưu Chấp bây giờ không muốn nghe thêm gì nữa, hắn nhắm mắt lại trầm giọng quát: “Cút.”
Tên thái giám bị doạ đến mức vội vã chạy ra ngoài.
Lưu Chấp khẽ lẩm bẩm: “Thật sự phải đi mời lão nhân gia người xuất sơn sao?”
“Hay là… tiếp tục tìm kiếm vị cao nhân thần bí kia?”
Lưu Chấp cau mày không nghĩ ra được cách nào tốt.
Cùng lúc đó, tin tức Lận Tín chiến tử ở Đương Dương Phong nhanh chóng truyền đi.
Nếu chỉ có thế thì chẳng đáng nói gì, nhưng vấn đề là Cơ lão ma lại dùng một chiêu phá vỡ bình chướng của hai đại môn phái, quả thật đã khiến cả tu hành giới phải sợ hãi.
Ngày trước ỷ vào tầng bình chướng còn có thể tránh né, nay Ma Thiên Các lại có thể phá bình chướng dễ như trở bàn tay, ai còn dám đối nghịch với Ma Thiên Các nữa?
Cho dù là Vân Thiên La tam tông có hơn hai mươi tầng bình chướng bảo hộ thì cũng phải cân nhắc thật nhiều, huống chi là những tiểu môn phái kia.
Đây cũng chính là lý do Lục Châu lựa chọn ra tay với tầng bình chướng.
Phải chấn nhiếp thật mạnh mới có thể yên tâm bế quan tu luyện.
Khi Xuyên Vân phi liễn trở về Ma Thiên Các, Minh Thế Nhân nói:
“Một chưởng một ấn này của sư phụ khiến bình chướng vỡ vụn, e là sau này không còn ai dám coi thường Ma Thiên Các nữa.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu. “Đây là đương nhiên. Nhị sư huynh đã trở về, Ma Thiên Các trở lại thời kỳ đỉnh phong là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Xuyên Vân phi liễn vừa đáp xuống, trên ngọn tháp ở Nam Các chợt truyền đến tiếng sáo. Tiếng sáo lúc thì gấp gáp, lúc thì nhẹ nhàng, có lúc lại như cơn mưa rào.
Nghe thấy tiếng sáo, Minh Thế Nhân than thở: “Thôi xong, nha đầu Hải Loa lại gọi một đám hung thú tới!”
Minh Thế Nhân cầm lái nên tầm nhìn tốt nhất, lúc này hắn nhìn thấy trên không trung có một con tuấn mã bờm đỏ thân trắng muốt đang đạp mây hạ xuống, trong mắt nó loé lên kim quang bay quanh quẩn trên bầu trời Ma Thiên Các.
Nghĩ đến Thiên Cẩu, Minh Thế Nhân vội báo: “Sư phụ, có hung thú xâm lấn!”
Đoan Mộc Sinh quát lớn một tiếng: “Nghiệt súc!”
Mũi chân điểm nhẹ, thân hình Đoan Mộc Sinh bay lên cao, tay cầm Bá Vương Thương nhào về phía con tuấn mã.
Hí !
Con tuấn mã đột nhiên ngẩng mặt hí một tràng rồi bay lên cao chạy về nơi xa.
Đoan Mộc Sinh sững sờ. “Nghiệt súc bị doạ chạy rồi?”
Từ trong ngọn tháp, Tiểu Diên Nhi bay vọt ra trách cứ: “Tam sư huynh, đều tại huynh đó!”
“A?” Đoan Mộc Sinh một tay cầm Bá Vương Thương, một tay gãi gãi đầu. Hắn chẳng hiểu gì cả.
“Chỉ cần thêm một chút nữa là bọn muội bắt được con ngựa kia rồi! Chỉ một chút nữa thôi…”
Tiếng sáo đình chỉ.
Hải Loa đứng trong ngọn tháp nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt nhu hoà nói: “Mọi người trở về rồi.”
Lục Châu bước ra khỏi phi liễn.
Lúc này Hoa Nguyệt Hành từ xa lăng không bay tới, tiễn cương kéo mạnh rồi bắn ra.
Vụt!
Tiễn cương truy kích con tuấn mã nhưng vừa bay được một lúc đã từ từ tiêu tán.
Hoa Nguyệt Hành cau mày nói: “Con ngựa này thật kỳ quái, cho dù ta xạ kích thế nào cũng không trúng được nó…”
“Dừng tay.” Lục Châu đạm mạc nói.
Hoa Nguyệt Hành xoay người lại hành lễ. “Bái kiến Các chủ.”
Tứ đại trưởng lão đồng loạt ra khỏi phòng, ngoài ra còn có rất nhiều nữ đệ tử và đám người Phan Trọng, Chu Kỷ Phong cũng ra nghênh đón.
“Các chủ, ngài trở về rất kịp lúc. Con nghiệt súc này từ sáng sớm đã tác oai tác quái bên ngoài tầng bình chướng. Các trưởng lão đều đang trùng tu nên không thể làm gì được nó.” Hoa Nguyệt Hành nói.
Tiểu Diên Nhi tức giận nói:
“Sư phụ, nếu không nhờ có Hải Loa ổn định tinh thần cho nó thì bình chướng Kim Đình Sơn đã bị nó phá hỏng! Thật đáng ghét!”
Đám người đều lên tiếng tố khổ, ai cũng bất mãn với con tuấn mã đột nhiên xuất hiện gây rối này. Xem ra bọn họ đã bị nó dày vò không ít.
Lục Châu không nói gì, chỉ vuốt râu nhìn về phương xa.
Con tuấn mã đi đến một nơi khá xa rồi dừng lại, chân vẫn đạp trên một áng mây.
Lục Châu quay sang hỏi Hải Loa: “Nó không nói gì à?”
Hải Loa hiểu được thú ngữ, đáng lý ra có thể trò chuyện với nó mới đúng.
Hải Loa lắc đầu đáp: “Nó không muốn nói chuyện.”
Lãnh La chắp tay lên tiếng: “Ngay cả nha đầu Hải Loa cũng không thể thuần phục được nó, loại tuấn mã này dã tính khó thuần, sợ là sẽ gây ra tai hoạ. Lãnh mỗ đề nghị Các chủ xuất thủ giết nó, bảo vệ bình chướng Kim Đình Sơn.”
“Lão hủ cũng đề nghị giết nó.” Phan Ly Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận