Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1993: Nghịch thiên đạo

Chư Hồng Cộng ngừng khóc lóc, sụt sịt mấy tiếng rồi lau nước mắt nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Hắn xoay người đi ra khỏi đại điện. Lục Châu cũng đứng thẳng người lên, chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
Bên ngoài đại điện có một đám người đang chờ, ai nấy đều nhìn Chư Hồng Cộng với vẻ kỳ quái.
Tiểu Diên Nhi, Hải Loa, đạo đồng, Trương Hợp, Lê Xuân, lại thêm một nhóm Huyền Giáp Vệ, người nào người nấy đều nhìn hắn lom lom như đang xem xiếc khỉ, muốn cười mà cố nhịn.
Chư Hồng Cộng nhướng mày nói: “Cười đi, các ngươi cứ cười đi… chờ lát nữa sư phụ mà biết các ngươi không tôn trọng ta thì xem kết cục của các ngươi thế nào.”
Đám người lập tức ngưng cười, thay vào đó không phải là “sợ hãi” hay “lo lắng” mà chính là biểu tình “sao người này lại thiểu năng như vậy”, "Lục các chủ sao có thể thu đồ đệ rác rưởi thế này".
Nói xong, Chư Hồng Cộng nghênh ngang bay lên không trung rồi biến mất ở chân trời.
“Cứ thế mà đi rồi?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Đám người đưa mắt nhìn nhau. Còn đang nghi hoặc thì thấy Lục Châu đã bước ra ngoài.
Huyền Dặc đế quân đi tới, thấp giọng hỏi: “Lục các chủ, vì sao ngài lại để hắn rời đi?”
Lục Châu dặn dò: “Chuyện hôm nay nhớ dặn mọi người trong Huyền Dặc đừng tiết lộ ra ngoài.”
“Bản đế quân đã phân phó.”
“Có một số việc lão phu không tiện nói rõ. Trấp Quang Kỷ ăn một chưởng của lão phu hẳn là rất khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến quấy nhiễu nữa.”
Huyền Dặc đế quân cười nói: “Thủ đoạn của Lục các chủ kinh người, ta bội phục.”
Lục Châu rời khỏi Huyền Dặc điện, trở về đạo trường phụ cận Huyền Giáp điện.
Tiểu Diên Nhi, Hải Loa và đạo đồng muốn đi theo nhưng bị Lục Châu cự tuyệt. Hiện tại Lục Châu muốn xác nhận lại một chuyện vô cùng quan trọng là phương pháp phục sinh.
...
Mặt trời xuống núi, tia nắng cuối cùng rọi vào đạo trường.
Lục Châu đặt Phục Sinh Hoạ Quyển trước mặt.
Lần cuối cùng hắn lĩnh ngộ Phục Sinh Hoạ Quyển là khi vận dụng phương pháp phục sinh để làm nữ nhi Khâm Nguyên sống lại.
Như vậy… lần trước sử dụng lên người Tư Vô Nhai có tính là thành công không?
Lục Châu nâng tay đặt lên bức hoạ, điều động ý thức và nguyên khí. Một vòng xoáy cỡ nhỏ xuất hiện hấp thu ý thức hắn vào Phục Sinh Hoạ Quyển.
Vù!
Quang cảnh xung quanh biến hoá, sơn hà hiện ra, chim thú bay đầy trời, trên trời đầy sao nhưng không có nhật nguyệt.
Lục Châu biết mình hiện tại chỉ là một đoàn ý thức, bèn vươn tay ra điều động nguyên khí lần nữa.
Quả nhiên.
Trước mặt hắn lại xuất hiện một vòng xoáy nhỏ, ý thức lại bị hút vào trong.
Soạt!
Lần này Lục Châu tiến vào một vùng biển đen vô tận. Hải vực quen thuộc tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón, ngay cả hải thú cũng không có.
Lục Châu bắt đầu phi hành trong nước. Một lúc lâu sau, bên tai hắn truyền tới giọng nói của Ma Thần.
Vẫn là lời khiển trách quen thuộc: “Truyền đạo cái gì?”
Lục Châu vẫn tiếp tục phi hành trong hắc ám. Quả nhiên hắn nhìn thấy phía trước có một vật thể hình vuông lóng lánh kim quang, là Công Đức Thạch.
Khi hắn bay lại gần, bên tai lại truyền tới tiếng cảnh cáo: “Thực lực không đủ, đừng đến gần.”
Tiếng cảnh cáo vang lên ba lần, Lục Châu cảm giác được phía trước có cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, bất kể hắn cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.
“Chẳng lẽ phải dừng lại ở đây?” Lục Châu có chút không cam lòng nhìn Công Đức Thạch.
“Công Đức Thạch trong Phục Sinh Hoạ Quyển có lẽ chỉ là hình chiếu, không phải thực thể thật sự.” Lục Châu không ngừng suy tư.
Mọi thứ nơi này hẳn chỉ là giả tượng tồn tại trong Phục Sinh Hoạ Quyển, dùng để nhắc nhở Lục Châu không nên đi tìm Công Đức Thạch khi chưa đủ thực lực.
Lục Châu nhìn quanh bốn phía. “Chẳng lẽ Công Đức Thạch thật đang ở trong biển?”
Suy đoán này khiến trong lòng Lục Châu khẽ động. Hắn cố gắng đọc mấy chữ triện toả kim quang trên Công Đức Thạch nhưng cách quá xa nên không nhìn thấy rõ ràng.
Chẳng lẽ lúc trước Ma Thần tìm kiếm Công Đức Thạch đã phải dừng lại ở bước này, cho nên hình chiếu trong Phục Sinh Hoạ Quyển chỉ hiện ra đến thế thôi?
Vù!
Lục Châu mở to mắt, trong lúc bất tri bất giác, trời đã sáng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào sàn nhà. Lục Châu có chút ngơ ngác như người vừa tỉnh ngủ sau giấc mộng dài.
“Nghịch thiên đạo… tức là đi trên con đường nghịch thiên. Phương pháp phục sinh…” Lục Châu nhẹ giọng thì thào, “Chẳng lẽ lão thất đã thật sự phục sinh rồi?”
Cùng lúc đó.
Chư Hồng Cộng đã sử dụng phù văn thông đạo trở về Thánh Điện.
Tối đó, hắn không đến tìm Thất Sinh. Sáng hôm sau Thất Sinh đã đến tìm hắn.
“Điện thủ Đồ Duy điện cầu kiến Chư tiên sinh.” Bên ngoài truyền đến thanh âm.
“Không gặp.” Chư Hồng Cộng dấm dẳng nói.
Nhưng vừa dứt lời, Thất Sinh đã đi vào trong, tay chắp sau lưng hỏi: “Xảy ra chuyện gì mà nóng nảy như vậy?”
Chư Hồng Cộng giật nảy mình, mắng to: “Ngươi làm sao thế hả? Không thèm gõ cửa đã xông vào đây rồi? Ra ngoài!”
Thất Sinh không thèm để ý tới mà bước thẳng vào trong, trực tiếp ngồi xuống. “Việc ta nhờ ngươi làm đến đâu rồi?”
“Coi như xong.” Chư Hồng Cộng đứng dậy, sắc mặt nghiêm túc nói, “Ngươi cho rằng mình đã lừa được ta?”
“Hử?” Thất Sinh cảm giác được thái độ của Chư Hồng Cộng đã khác trước nhiều.
“Thu hồi chút tâm tư đó của ngươi đi.” Chư Hồng Cộng đường đường chính chính nói, “Nể mặt Minh Tâm Đại Đế, trước đó ta chịu thiệt mặc cho ngươi sai sử đủ điều cũng vì không muốn làm xấu đi quan hệ giữa chúng ta.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Thất Sinh nghi hoặc nói.
“Đừng giả vờ nữa.” Chư Hồng Cộng hừ một tiếng, “Ngươi không phải thất sư huynh của ta, có giả vờ thế nào cũng là không phải.”
Thất Sinh khó hiểu nói: “Ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không?”
Chư Hồng Cộng vẫn xụ mặt nói: “Không có hiểu lầm gì cả, ngươi còn muốn tiếp tục gạt ta? Chỗ này của ta không chào đón ngươi, mau đi đi. Nếu ngươi không đi ta sẽ mách với Điện chủ đó!”
Thất Sinh đạm nhiên đáp:
“Trước tiên, ta vốn không biết ‘thất sư huynh’ mà ngươi nói tới là ai, sau đó, ta cũng chưa từng nói ta là thất sư huynh của ngươi. Cuối cùng là, nếu ta muốn hại ngươi thì khoảng thời gian này ta đã có vô số cơ hội, mà ngược lại trong nhiều năm qua ta đã trợ giúp ngươi rất nhiều lần.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận