Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 987

“Thập diệp thì ta chỉ biết đại tướng quân Hạ Hầu Sinh, viện trưởng Dư Trần Thù. Về phần người khác…” Lý Vân Tranh chợt suy tư, “Nghe nói trong cung có một vị cao thủ ẩn tàng nhưng ta chưa từng gặp người này. Lần trước khi sư công lén lút đến hoàng cung…”
“Hửm?” Lục Châu nhướng mày.
“À không, lần trước khi sư công đến thăm ta cũng không thấy người đó xuất thủ. Có thể nhân vật này là do người trong cung bịa ra nhằm mục đích lừa gạt tai mắt người khác.” Lý Vân Tranh nói.
Tiểu Diên Nhi khinh thường nói: “Ngươi nói vậy là không đúng rồi. Sư phụ không muốn người khác phát hiện thì hắn làm sao mà biết được, đã không biết thì làm sao mà xuất thủ.”
“Đúng đúng đúng, là ta nói sai rồi, sư công tu vi khó lường, người khác đương nhiên không thể phát hiện.” Lý Vân Tranh sửa lời, “Nếu quả thật người này có tồn tại thì rất khó có thể tìm ra hắn, hoàng cung kỳ thực rất lớn.”
Lục Châu vuốt râu gật đầu. “Còn có vị thập diệp nào nữa không?”
“Tám vị tướng quân trấn thủ mười đạo Đại Đường đều là cửu diệp. Ngoài ra trong các môn phái cũng có thể có thập diệp ẩn tàng. Gần hai ngàn năm qua có rất nhiều tông môn không khoe khoang vũ lực. Khi Thiên Vũ Viện tuyên bố kim liên giới có tồn tại thì bọn họ lại càng thêm khiêm tốn, sợ trở thành mục tiêu của kim liên giới.” Lý Vân Tranh nói.
Nhiếp Thanh Vân gật đầu đồng ý:
“Đúng là như vậy, đây cũng là nguyên nhân ta bế quan. Vốn định xung kích khai Mệnh Cách hoặc tu thành Nghiệp Hoả, đáng tiếc lại thất bại. Với tốc độ phát triển của tu hành giới thì trong hai ngàn năm qua hẳn là đã sinh ra hai, ba vị thập diệp rồi.”
“Ngoài mặt Thiên Vũ Viện chỉ có một mình Dư Trần Thù là thập diệp nắm giữ Nghiệp Hoả. Nếu thật là như vậy thì làm sao Thiên Vũ Viện đủ năng lực trở thành thế lực mạnh nhất Đại Đường?” Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi.
“Một ngàn năm trước, Thiên Vũ Viện có một phân viện tên là Cứu Thiên Viện chuyên hội tụ anh tài, mỗi người đều có tài năng xuất chúng riêng. Lạc Tuyên chính là một trong những thành viên của Cứu Thiên Viện. Ba trăm năm trước, hơn trăm đại tu hành giả của Cứu Thiên Viện tập thể mất tích, đến nay vẫn không rõ tung tích. Những thứ do Cứu Thiên Viện lưu lại vô cùng trân quý, nào là phù chỉ, đan dược, binh khí… đều vượt xa so với những tông môn khác. Nhờ có Cứu Thiên Viện mà Thiên Vũ Viện trở thành đệ nhất tông môn của Đại Đường.” Nhiếp Thanh Vân giải thích.
Nghe vậy, Vu Chính Hải gật đầu kinh ngạc: “Không ngờ Thiên Vũ Viện lại có nhiều bảo vật đến thế. Chẳng trách lại cam lòng bỏ ra nhiều rương báu vật như vậy.”
Trên Vân Sơn đài tổng cộng có đến hai mươi rương bảo vật.
Nhiếp Thanh Vân lại nói: “Bấy nhiêu đã là gì, trước đây khi ta còn là cửu diệp từng đến kinh đô cầu học. Lúc đó kinh đô trùng hợp bị thú triều công kích, có khoảng mười con cự thú vây công kinh đô. Thiên Vũ Viện đã vận dụng mấy trăm ngàn tấm cực phẩm phù chỉ để phối hợp với rất nhiều cao thủ xua tan bầy cự thú.”
Nhắc tới cự thú, Vu Chính Hải nghi hoặc hỏi:
“Mười con cự thú? Thứ gì lại hấp dẫn được nhiều cự thú như vậy? Hơn nữa ta phát hiện cự thú có mạnh có yếu, làm sao phân chia?”
Nhiếp Thanh Vân đáp:
“Thiên Vũ Viện cho rằng do trận động đất trước đó khiến đám hung thú bị kinh hãi, chạy trốn tứ tán. Tu hành giả vốn là thức ăn ưa thích của chúng nên đám hung thú bắt đầu vây công con người. Khi con người tấn thăng cửu diệp sẽ thu hút sự chú ý của hung thú, bọn chúng có năng lực cảm ứng trời sinh, tuy rằng trí thông minh không cao nhưng lại biết tiến biết lùi… Cửu diệp chẳng khác nào tảng thịt mỡ đối với cự thú, có thể tăng cường thực lực cho bọn chúng, đặc biệt là các cửu diệp vừa tấn thăng chẳng khác nào hài nhi mới sinh, vừa ngon ngọt vừa không có năng lực chống cự…”
Khụ khụ khụ.
Vu Chính Hải nói: “Không cần dùng từ tượng hình như vậy, chúng ta có thể nghe hiểu mà.”
Nhiếp Thanh Vân xấu hổ cười một tiếng rồi nói tiếp: “Trong sách sử có ghi, trước đây khi thực lực hồng liên giới không đủ, cửu diệp còn chưa xuất hiện, con người sống rất an ổn. Nhưng khi cửu diệp vừa ra, hung thú huyết tẩy thành trì của con người tạo thành thương vong vô số. Sau đó con người mới học được cách ứng phó, khắc hoạ đạo văn, chế tạo cự nỏ để chống cự hung thú. Về sau thập diệp ra đời, đa phần cự thú không còn là đối thủ của con người, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một số hung thú cực kỳ cường đại xuất hiện.”
“Cách phân biệt hung thú mạnh yếu đơn giản nhất chính là dựa vào độ lớn của nó, đương nhiên cũng sẽ có một số loài ngoại lệ. Nếu phân chia theo năng lực thì loài nào có tính công kích càng mạnh thì tính phụ trợ càng yếu. Ngoài ra còn có một phương pháp phân biệt khác, đó là hung thú càng cường đại thì trái tim sinh mệnh của nó càng chứa nhiều thọ mệnh. Đây cũng là phương pháp chính xác nhất. Tu hành giả phổ thông có năng lực nhận biết rất yếu, không cách nào cảm ứng được sinh mệnh khí tức thì chỉ có thể dùng hai phương pháp trước.”
Nhiếp Thanh Vân nói xong bèn nhìn về phía mọi người. Lý Vân Tranh gật gù: “Đúng là như thế.”
Lục Châu nhớ lại con quái vật khổng lồ mình từng thấy trong Vô Tận Hải. Nếu so về độ lớn thì chẳng phải một mình nó có thể xử lý hết toàn bộ hung thú trong hồng liên giới rồi sao?
“Nói một chút về Dư Trần Thù đi.”
“Dư Trần Thù là vị cao thủ thập diệp duy nhất trong hồng liên giới có nắm giữ Nghiệp Hoả. Trước kia hắn được Cứu Thiên Viện nâng đỡ và bồi dưỡng nên mới có thể vững vàng ngồi trên ghế viện trưởng. Thực lực của hắn… sâu không lường được.”
“Sâu không lường được là sâu cỡ nào?” Lục Châu lại hỏi.
“Ta chưa từng thấy hắn xuất thủ, những tin tức này đều do ta nghe ngóng được từ đám thái giám trong cung.” Lý Vân Tranh đáp.
Nhiếp Thanh Vân cũng là thập diệp, đương nhiên tin tức linh thông hơn Lý Vân Tranh nhiều, bèn nói:
“Tu vi Dư Trần Thù rất cao nhưng lại rất ít khi ra tay. Nghe nói hắn có một kiện vũ khí đặc thù đã đạt tới hồng cấp. Vũ khí này giúp hắn đứng ở thế bất bại, chỉ là không ai biết rõ vũ khí đó là gì. Ngay cả loại người giảo hoạt như Diệp Chân cũng phải cực kỳ thận trọng khi giao tiếp với Dư Trần Thù.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận