Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1154

“Thứ sư phụ muốn tìm rất có khả năng nằm trong vương đô. Nhưng mà… nơi này có tu hành giả dị tộc, rất có thể sẽ gặp phải cường địch, vẫn nên làm việc cẩn thận thì hơn.”
“Ta đồng ý.”
Vu Chính Hải tung người bay về phía Triệu Văn Quốc, không bao lâu sau đã nhìn thấy một bức tường thành đổ nát, cỏ dại và dây leo mọc chằng chịt, xung quanh có không ít dã thú đang kiếm ăn.
Vu Chính Hải xem địa đồ, sau đó chỉ tay vào khu vực trung tâm trong vương đô. “Ở đằng kia.”
Hai người vừa phi hành vừa quan sát trên mảnh phế tích một lúc lâu, Ngu Thượng Nhung đột nhiên nhìn thấy một khu vực quen thuộc.
“Thạch Lâm Trận.”
“Nếu không phải vì thất sư đệ đã dặn dò, vi huynh sẽ huỷ nó.” Vu Chính Hải không vui nói.
Ngu Thượng Nhung bình tĩnh nói: “Chúng ta lại vừa mới thu hoạch một viên Mệnh Cách Chi Tâm…”
Có Mệnh Cách thú, có Thạch Lâm Trận, nói rõ nơi này đã có người chuẩn bị kỹ càng.
Xoẹt !
Gần khu vực Thạch Lâm Trận đột nhiên xuất hiện một vòng tròn cực lớn màu đen như mực, từng đạo đường vân sáng lên, tia sáng phóng tới tận bầu trời.
“Là phù văn thông đạo.” Ngu Thượng Nhung lên tiếng.
“Giết hay tránh đi, nhị sư đệ hãy quyết định.”
“Huynh trưởng như cha, vẫn nên để đại sư huynh quyết định thì hơn.”
Phù văn thông đạo càng lúc càng sáng rực, âm thanh ba động vang lên cực kỳ mãnh liệt. Hai người lập tức đồng thanh nói: “Tránh đi.”
Soạt, thân ảnh hai huynh đệ nhoáng lên ẩn thân vào trong mảnh phế tích rồi biến mất.
Cùng lúc đó, phù văn thông đạo toả sáng rực rỡ, âm thanh ông ông cộng hưởng vang lên, ba tên tu hành giả mặc hắc sắc khôi giáp, tay cầm trường kích xuất hiện tại lối vào thông đạo.
“Quy Nguyên Đan.” Ngu Thượng Nhung đưa cho Vu Chính Hải một viên đan dược, hai người đồng thời phục dụng.
Quy Nguyên Đan là một loại đan dược do Tư Vô Nhai nhờ Cứu Thiên Viện nghiên cứu ra, có tác dụng thu liễm khí tức toàn thân và che giấu khí tức Thái Hư. Sau khi phục dụng, hai người chẳng khác gì thực vật trong phế tích, không toát ra khí tức của người sống.
Ba tên Hắc Ngô Vệ nhìn quanh một lát, một lúc sau tên tiểu đội trưởng đứng phía trước mới mở miệng nói: “Có Mệnh Cách thú vừa chết.”
“Thuộc hạ đi điều tra ngay.” Một tên Hắc Ngô Vệ bay về phía Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải vừa chém giết hung thú.
Ngu Thượng Nhung cầm Mệnh Cách Chi Tâm trên tay, thầm tự hỏi, nên ném đi hay giữ lại? Vu Chính Hải cũng nhìn sang, mặc dù bọn hắn rất tự tin, thực lực cũng cường đại nhưng không phải loại người não tàn không biết mình biết ta.
Ngu Thượng Nhung nghĩ ngợi một chút rồi cất Mệnh Cách Chi Tâm vào ngực áo, Vu Chính Hải cũng gật đầu đồng ý.
Lát sau, tên Hắc Ngô Vệ trở về bẩm báo: “Đội trưởng, đã tra rõ, Mệnh Cách thú đã bị giết, ngoài ra còn có mười tên tu hành giả dị tộc cấp thấp cũng vừa chết.”
Đội trưởng Hắc Ngô Vệ ngẩng đầu quan sát bầu trời rồi đáp: “Thạch Lâm Trận vừa phát tín hiệu không lâu, kẻ giết Mệnh Cách thú hẳn là còn chưa đi xa.”
“Nếu là cường giả thì e là đã rời đi từ lâu…”
Tên đội trưởng không nói gì.
“Đội trưởng, có tiếp tục truy xét không?”
“Không cần. Mệnh Cách thú hồng liên giới bây giờ rất khó cướp đoạt, đừng quên Vũ Quảng Bình đại nhân đã chết như thế nào.”
Hai người còn lại cũng gật đầu. Đội trưởng Hắc Ngô Vệ dẫn đầu đi về phía Thạch Lâm Trận, hai người cũng theo sau.
Ngu Thượng Nhung không khỏi nghi hoặc, Mệnh Cách thú đã chết, vì sao bọn hắn còn lưu lại đây làm gì?
Ba tên Hắc Ngô Vệ đứng ở ba vị trí khác nhau trong Thạch Lâm Trận, trường kích dộng thẳng xuống đất, đạo văn lại lần nữa sáng rực lên, toàn bộ cột đá đều phát ra âm thanh rung động.
Từ sâu trong mảnh rừng bên cạnh phế tích đột nhiên phát ra âm thanh xé gió lao vụt tới kèm với tiếng cộc cộc, cộc cộc không ngừng, tựa như tiếng tuấn mã nện móng xuống nền đất.
Ngu Thượng Nhung và Vu Chính Hải ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, cái bóng đang lướt tới càng lúc càng rõ ràng. Giữa tiết trời âm u mưa phùn, một bóng đen cao mấy chục trượng đang phi nhanh tới, hai mắt lộ ra u quang.
“Đó là thú gì?” Ngu Thượng Nhung truyền âm hỏi.
Vu Chính Hải nghiêm túc đáp: “Con thú này dài bảy, tám chục trượng, cao ba mươi trượng, toàn thân đầy lông, hai mắt như vầng trăng khuyết, trông giống hệt một con mèo hoang. Lực lượng sinh cơ trên người đó vô cùng cường đại, ít nhất là Mệnh Cách thú trung cấp.”
“Vậy… tên nó là gì?”
“Không biết.” Vu Chính Hải nói.
“Nếu hiền đệ có ở đây hẳn sẽ biết tên nó.”
Nhìn con Mệnh Cách thú như mèo hoang lao tới, tên đội trưởng Hắc Ngô Vệ hài lòng gật đầu: “Vận khí không tệ, gặp được Mệnh Cách thú trung cấp cực kỳ hiếm thấy như Lương Cừ. Mọi người chú ý bày trận, tranh thủ thời gian đánh hạ nó.”
“Vâng.”
Hai tên Hắc Ngô Vệ đồng thanh đáp rồi cắm hai cây Bát Hoang Lục Hợp Kỳ xuống đất, trận kỳ lập tức hình thành, phát ra tiếng ông ông đầy nguy hiểm.
Lương Cừ dường như cảm nhận được, hai mắt nó toả ra hàn quang, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Nghiệt súc, còn muốn chạy?”
Ba trăm sáu mươi mốt cột đá bắn ra mấy trăm sợi xúc tu màu đen trói chặt con mèo hoang. Lương Cừ phát ra tiếng gầm gừ gào thét, chạy loạn bên trong Thạch Lâm Trận hòng tìm đường trốn.
Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung không khỏi kinh ngạc, vì tốc độ của Lương Cừ quá nhanh, bọn hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng ảnh của nó.
“Tốc độ này e là không kém sư phụ bao nhiêu.” Ngu Thượng Nhung kinh ngạc nói.
Ầm ầm…
Bát Hoang Lục Hợp Kỳ cao đến tận trời xạ kích ra vô số kiếm cương đâm về phía Lương Cừ. Lương Cừ càng thêm điên cuồng chạy loạn, đám kiếm cương kia rõ ràng đã khiến da lông nó bong tróc không ít.
Lương Cừ rốt cuộc bị chọc giận, nó không chạy trốn nữa mà quay đầu nhào về phía ba tên Hắc Ngô Vệ.
“Động thủ!” Tên đội trưởng quát lớn.
Hắc sắc trường kích phối hợp với Bát Hoang Lục Hợp Kỳ không ngừng ngưng tự kiếm cương tấn công, trong khi đó ba tên Hắc Ngô Vệ cũng vây công Lương Cừ, liên tục công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận