Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1502

Lục Châu cao giọng nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một khoảng thời gian. Mọi người tự mình tu hành, đừng rời đi quá xa.”
“Vâng.” Đám người khom người đáp.
Lục Châu tìm một chỗ ẩn náu trên cây cổ thụ, thôi động Tử Lưu Ly, gấp rút khôi phục lực lượng Thiên Tướng.
Sau đó hắn gọi ra Mệnh Cung, không hề do dự đặt Mệnh Cách Chi Tâm của Xích Nhãn Trư Yêu vào.
Thất bại cũng không sao, hiện tại số lượng Mệnh Cách của hắn quá thấp, chênh lệch rất nhiều so với chân nhân. Chất lượng có thể chậm lại một chút, mở hết khu vực cấp Nhân rồi tính tiếp.
Khu vực cấp Thiên quá kén chọn Mệnh Cách Chi Tâm, lại mang tới thống khổ vô cùng. Cấp Nhân thì dễ dàng hơn nhiều.
Két.
Mệnh Cách Chi Tâm bắt đầu chìm vào khu vực Mệnh Cách.
Hoàn cảnh nơi này rất dễ ẩn náu, bí ẩn chi địa lại rộng lớn vô cùng, chỉ cần không gây động tĩnh quá lớn thì có ẩn cư mười năm cũng không ai phát hiện. Huống hồ dù có chân nhân đến, Lục Châu cũng tự tin đối phó vì trong tay đã có Thẻ Hàng Cách.
Những người khác tản đi nghỉ ngơi.
Minh Thế Nhân lấy ra hai viên Mệnh Cách Chi Tâm đưa cho Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung.
Khổng Văn cầm viên Mệnh Cách Chi Tâm của Chu Yếm không ngừng thưởng thức, cẩn thận lau chùi một lúc mới đem cất vào túi.
Sau đó Khổng Văn đến tìm Nhan Chân Lạc xin mấy tấm phù chỉ.
Nhan Chân Lạc hiếu kỳ hỏi: “Cái này để làm gì?”
“Truy tung ấn phù có thể truy tung khí tức mục tiêu lưu lại trong không khí. Rất nhiều người khi ẩn nấp khí tức lại không chú ý bản thân ấn phù cũng là một loại vết tích. Ta cần phải nguỵ trang khí tức ấn phù ở những chỗ khác để phòng ngừa địch nhân tìm đến.”
Nhan Chân Lạc gật đầu: “Ngươi đúng là rất cẩn thận.”
Khổng Văn cười đáp: “Lão tiên sinh đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên phải dốc sức làm.”
“Có hứng thú gia nhập Ma Thiên Các không?” Nhan Chân Lạc hỏi dò.
Khổng Văn nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Nếu được ôm đùi Ma Thiên Các thì hắn nằm mơ cũng cười tỉnh. Chỉ là Ma Thiên Các có cao thủ nhiều như mây, ngay cả Lục Ngô cũng chỉ là thuộc hạ, hắn không có tự tin.
“Chúng, chúng ta… đủ tư cách không?”
“Phải xem các ngươi biểu hiện thế nào nữa. Nhưng theo ta thì không thành vấn đề.” Nhan Chân Lạc nói.
“Thật sao?” Khổng Văn lần đầu được khen ngợi, không khỏi ngượng ngùng.
Nhan Chân Lạc chỉ cười không nói.
Cùng lúc đó, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa cùng Bạch Trạch nghỉ ngơi dưới một gốc cây cổ thụ.
Minh Thế Nhân bay tới, đưa cho các nàng hai túi lớn: “Hai vị sư muội giữ đồ giùm ta, ta phải đi canh gác.”
“Vâng.” Tiểu Diên Nhi gật đầu, “Sư huynh vất vả rồi.”
Minh Thế Nhân ngáp một cái, vươn vai nói: “Không sao.” Sau đó hắn tung người nhảy lên, bay về phía bìa rừng.
Hải Loa nói: “Sư phụ dặn chúng ta không nên đi quá xa, tứ sư huynh còn chạy lung tung.”
“Ta đã quen rồi, tứ sư huynh làm việc rất có chừng mực, không sao đâu.” Tiểu Diên Nhi cầm lấy hai túi đồ.
“Đây là gì thế?”
Một cỗ hồng quang nhàn nhạt ẩn hiện trong túi khiến hai nàng chú ý.
“Hổng biết luôn.” Hải Loa nói.
“Mở ra xem là biết ngay.” Tiểu Diên Nhi nhanh tay mở túi ra. Một quả trứng màu đỏ sậm lăn ra ngoài.
Hai thiếu nữ tròn xoe mắt nhìn.
Cái gì thế này?
“Ta không nhớ sư phụ có Mệnh Cách Chi Tâm kỳ quái như thế này nha?” Tiểu Diên Nhi sờ cằm nói.
“Muội cũng chưa từng thấy Mệnh Cách Chi Tâm nào kỳ quặc như thế.”
Tiểu Diên Nhi nhặt một nhánh cây, chọc chọc cái trứng, sau đó gõ nó mấy lần. Bộp bộp bộp, âm thanh phát ra trầm đục.
Hải Loa nói: “Muội nhớ rồi, thứ này được sư phụ bọc lại, đưa cho tứ sư huynh.”
Tiểu Diên Nhi chớp chớp mắt: “Vậy nhất định là đồ tốt rồi.”
Nàng vứt bỏ nhánh cây, dùng ngón tay chọt chọt nó. Quả trứng chẳng có chút phản ứng gì.
Tiểu Diên Nhi dùng lực chọt một cái.
Rắc.
Quả trứng xuất hiện một vết nứt.
Thôi xong, làm hỏng đồ của sư phụ rồi!
“Cửu sư tỷ, trông thứ này như quả trứng gà á!”
“Trứng gà?”
Tiểu Diên Nhi tỉ mỉ dò xét, đúng là hình dạng rất giống, chỉ là lớn hơn quả trứng gà gấp mấy lần, vỏ ngoài màu đỏ sậm toả ra hồng quang.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nhét quả trứng vào trong túi, xem như không có chuyện gì xảy ra. Nàng trở về bên cổ thụ nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Cửu sư tỷ?”
Hải Loa có chút mộng bức. Thế là thế nào?
Nhưng nàng phản ứng cũng không chậm, lập tức học theo Tiểu Diên Nhi nằm xuống đánh một giấc.
Sáng hôm sau.
Lục Châu mở mắt ra, lực lượng Thiên Tướng đã khôi phục một phần ba, có lẽ vì lam pháp thân tiêu hao quá độ nên tốc độ mới chậm hơn bình thường một chút.
Mệnh Cung trước mặt khai Mệnh Cách rất thuận lợi, đã khảm vào được một nửa. Với tốc độ này, chỉ cần mất khoảng bảy đến mười ngày là thành công.
Thế là Lục Châu hạ lệnh cho tất cả mọi người ở lại cánh rừng nghỉ ngơi thêm mười ngày.
Thừa dịp rảnh rỗi, Lục Châu mặc niệm thính lực thần thông. Âm thanh xung quanh truyền vào tai .
Cách hắn gần nhất là Tiểu Diên Nhi và Hải Loa.
“Sẽ không vỡ ra chứ?” Hải Loa thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì đâu, ta còn chẳng dùng lực mà.”
“Đây không phải là Mệnh Cách Chi Tâm rồi, Mệnh Cách Chi Tâm rất chắc chắn.”
“Hay là nói cho sư phụ một tiếng?” Tiểu Diên Nhi nói.
Rắc.
Trong túi lại truyền tới tiếng nứt gãy gọn. Hai nàng đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Diên Nhi nhẹ tay mở túi ra, phát hiện đường nứt tối qua đã nứt thành hình mạng nhện.
“Á?” Tiểu Diên Nhi sợ hãi hô lên. Nếu trứng gà vỡ ra, hậu quả sẽ khó mà lường được. “Tìm sư phụ.”
Nàng không do dự nữa, xách theo cái túi chạy về phía cây cổ thụ của Lục Châu.
Lục Châu thu hồi thần thông, khẽ lắc đầu. Nha đầu này lại quậy phá gì nữa đây? Cái gì nứt ra?
Lục Châu nhảy xuống đất chờ.
Mấy giây sau, Tiểu Diên Nhi và Hải Loa vội vã chạy tới, thấy sư phụ đứng chắp tay dưới tàng cây, các nàng lập tức quỳ xuống.
“Đồ nhi biết sai, đồ nhi không cẩn thận làm hỏng bảo bối của sư phụ rồi.” Tiểu Diên Nhi rất thành thật khai báo.
“Hỏng rồi?”
Tiểu Diên Nhi lấy quả trứng ra đặt xuống đất cho Lục Châu xem.
Kỳ quái…
Đây là trứng của Hỏa Phượng, không lý nào lại dễ vỡ như vậy. Trứng của thánh thú thông thường sẽ cứng rắn không thua gì vũ khí thiên giai mới phải, sao có thể đụng nhẹ là hỏng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận