Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 917

Diệp Chân vẫn duy trì nụ cười thản nhiên trên môi: “Mạnh trưởng lão nói có lý, trong một môn phái, dù là phụ tử huynh đệ cũng phải có trật tự, có tôn ti lớn nhỏ, nếu không ắt sẽ loạn. Nhà bình thường còn như thế, nói gì đến Phi Tinh Trai có mấy vạn đệ tử như chúng ta.”
Diệp Chân là một người cực kỳ giảo hoạt, lúc nào cũng tỏ ra hiểu chuyện như thế. Dù nghe Lục Châu tự xưng là ‘bản trưởng lão’ thì hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như vậy.
Lục Châu hỏi: “Diệp trưởng lão tìm ta có việc gì?”
Diệp Chân đáp: “Hôm nay Mạnh trưởng lão dẫn theo ngàn tu hành giả đến vây quét Thiên Liễu Quan, cao thủ Tạ Huyền của mười hai tông Vân Sơn bị tu hành giả kim liên giết. Lúc chuyện xảy ra, Mạnh trưởng lão đang ở đâu?”
Ngữ khí của hắn chậm rãi nhẹ nhàng, rõ ràng nội dung là chất vấn nhưng lại không nghe ra ý tứ chỉ trích nào.
“Thiên Liễu Quan có cao thủ che chở, ngay cả Tạ Huyền cũng phải mất mạng, bản trưởng lão đương nhiên lựa chọn rút lui.” Chuyện này không có gì là mất mặt.
Đứng ở góc độ của Mạnh Trường Đông thì lựa chọn ẩn nấp của hắn không có vấn đề, nếu để Ngu Thượng Nhung đuổi kịp thì chờ đợi hắn chính là cái chết. Chỉ là hắn ngàn tính vạn tính lại không tính tới sẽ gặp phải lão phu.
Nhưng từ lời này cũng có thể nghe ra được, trong đội ngũ của Mạnh Trường Đông có không ít tai mắt của Diệp Chân. Diệp Chân nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
“Nay Tạ Huyền đã chết, mười hai tông Vân Sơn nhất định sẽ hỏi tội chúng ta, Mạnh trưởng lão có giải thích gì không?”
“Chuyện này trong lòng Diệp trưởng lão vốn đã biết rõ. Biết Thiên Liễu Quan có quan hệ với Cửu Trọng Điện, Diệp trưởng lão còn khăng khăng muốn phái người vây quét bọn hắn là có mục đích gì?”
Nghe vậy, Diệp Chân vẫn không tức giận mà ôn hoà đáp:
“Ngươi sai rồi. Khi ta và Trai chủ đến Cửu Trọng Điện vốn có lòng tin sẽ bắt được Tư Không Bắc Thần… Việc vây quét Thiên Liễu Quan chỉ là thuận thế mà làm.”
Xưng hô của hắn đối với ‘Mạnh Trường Đông’ đã thay đổi.
“Thuận thế mà làm?” Lục Châu mỉm cười nói, “Lỗ Tùng, Lương Tự Đạo và Huyền Minh đạo trưởng vốn là tướng tài đắc lực của Phi Tinh Trai, nay chết không minh bạch cũng gọi là thuận thế mà làm?”
Diệp Chân nghe ra được ý tứ phản bác của Lục Châu nhưng biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục cười nói:
“Ba người này làm việc lỗ mãng, không được sự đồng ý của ta đã đến Thiên Liễu Quan gây chuyện, chết cũng chưa hết tội. Hôm nay vây quét Thiên Liễu Quan, trong hơn một ngàn tu hành giả có ba trăm người đến từ Thiên Vũ Viện, năm trăm người đến từ mười hai tông Vân Sơn, một trăm năm mươi tán tu, chỉ có năm mươi người là đệ tử Phi Tinh Trai. Sau khi hạ lệnh rút lui, năm mươi người này đều thành công chạy trốn, không tổn thất một người nào.”
Nếu hỏi Lục Châu thấy được loại khí chất gì trên người Diệp Chân, Lục Châu sẽ nói đó chính là năng lực khống chế.
Ngoài mặt người thủ lĩnh chuyến vây quét này là Mạnh Trường Đông, nhưng kẻ đứng phía sau lại chính là Diệp Chân. Cực kỳ giảo hoạt.
Diệp Chân tiếp tục nói: “Ta chỉ là hơi hiếu kỳ, Mạnh trưởng lão làm sao mà chạy trốn?”
“Bản trưởng lão am hiểu độn thuật, chạy trốn không thành vấn đề.” Lục Châu đáp.
Diệp Chân gật đầu. “Mạnh trưởng lão không hỏi xem ta và Trai chủ đã gặp phải chuyện gì ở Cửu Trọng Điện sao?”
Trong lòng Lục Châu khẽ động, hắn luôn cảm thấy đôi mắt của Diệp Chân đã nhìn ra điều gì, kẻ này làm việc không theo sáo lộ khiến người ta nhìn không thấu.
“Diệp trưởng lão muốn nói, bản trưởng lão rửa tai lắng nghe.”
Diệp Chân nâng tay, cửa gỗ hai bên đạo trường tự động kéo lại.
“Ngươi mà cũng sợ tai vách mạch rừng?” Lục Châu hỏi.
Nơi này là biệt uyển ở Trung Chỉ Phong, là đạo trường của Diệp Chân. Ai lại dám can đảm chạy tới đây nghe lén?
Diệp Chân đáp: “Bây giờ không giống như xưa.”
Hắn chậm rãi đứng dậy, nho bào rủ xuống, sống lưng thẳng tắp, dáng người cao gầy tạo thành một cái bóng dài in trên sàn gỗ.
“Ta và Trai chủ tới Cửu Trọng Điện là vì muốn xác minh tình trạng của Tư Không Bắc Thần và chân tướng cái chết của Trần Bắc Chinh…”
“Ồ?” Lục Châu lộ vẻ nghi hoặc.
“Tư Không Bắc Thần nắm giữ một loại kiếm đạo mới nhưng vẫn không đủ bản lãnh và đảm lượng giết chết Trần Bắc Chinh, vì điều đó tương đương với việc đắc tội triều đình. Cửu Trọng Điện đang ngày càng suy tàn, năm vị thủ toạ không có lấy một người nắm giữ Nghiệp Hoả, cho nên hung thủ giết Trần Bắc Chinh là một cao nhân khác.” Diệp Chân chắp tay sau lưng, vừa dạo bước vừa nói.
“Có lý.” Lục Châu ứng thanh.
“Tư Không Bắc Thần nói người đó họ Lục, có năng lực đánh giết Trần Bắc Chinh, khả năng đang cư ngụ tại Thiên Liễu Quan.” Diệp Chân dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đệ tử đến vây quét Thiên Liễu Quan báo đã nhìn thấy hai tu hành giả kim liên cửu diệp, Mạnh trưởng lão có tận mắt nhìn thấy không?”
“Thật có việc này.”
“Tốt.” Diệp Chân gật đầu, quay trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng. “Vậy mời Mạnh trưởng lão làm giúp ta hai việc.”
Lục Châu im lặng nhìn xem hắn muốn làm trò gì.
“Việc thứ nhất, Phi Tinh Trai không muốn hao tổn nhân tài, nếu không có việc gì thì khoảng thời gian này đừng đi ra ngoài. Việc thứ hai, thuỷ tinh cầu ký ức rất quan trọng, ta đã bàn bạc với Thiên Vũ Viện sẽ giao thuỷ tinh cầu cho bọn hắn nghiên cứu. Mạnh trưởng lão không cần phải phiền não vì thứ này nữa. Mạnh trưởng lão thấy thế nào?”
Nói xong hắn lặng lẽ nhìn Lục Châu, chờ hồi đáp.
Lục Châu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chẳng qua là muốn bản trưởng lão giao ra thuỷ tinh cầu thôi…”
Điều khiến Lục Châu cảm thấy kỳ quái là Diệp Chân vốn đã không ưa gì Mạnh Trường Đông, vì sao không diệt trừ mà lại còn cấm túc, cẩn thận bảo hộ hắn?
Diệp Chân cười, bàn tay chầm chậm chìa ra trước mặt Lục Châu. “Vậy làm phiền Mạnh trưởng lão.”
Lục Châu nhìn bàn tay hắn, đạm mạc nói: “Ngươi rất muốn có được thứ này?”
Trên mặt Diệp Chân xuất hiện một nụ cười thâm thuý. “Thực ra thuỷ tinh cầu không có bao nhiêu ý nghĩa đối với ta. Thiên Vũ Viện muốn nên ta tác thành cho bọn hắn thôi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn thì ta sẽ suy nghĩ lại, ngươi nói xem… bằng hữu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận