Đồ Đệ Của Ta Đều Là Trùm Phản Diện

Chương 1879: Có gì mà không dám

Song chưởng hợp lại, mười tên vũ nhân quây quần thành vòng tròn, hoá thành quang thuẫn.
Phanh phanh phanh…
Vô số bóng ảnh tấn công tới, chẳng mấy chốc đã đánh tan tành quang thuẫn rồi lướt qua người năm tên vũ nhân.
Trong chớp mắt đã đâm thủng lồng ngực năm người.
Thân ảnh Khâm Nguyên dừng lại, nâng tay lên. Cánh tay kia đã biến thành móng vuốt sắc bén, trên đó còn cầm mấy quả tim đẫm máu.
Suy cho cùng Khâm Nguyên không phải là nhân loại, nên nó làm gì có nhân tính.
Nó ném mấy quả tim đi, lại vọt tới tấn công lần nữa.
Minh Đức trưởng lão gấp giọng hô: “Hay cho một tên thượng cổ thánh hung. Trăm ngàn năm qua, trong nhân thế đã xảy ra rất nhiều biến hoá, ngươi không giết được ta!”
Hắn hét lớn một tiếng, quang trụ phóng thẳng lên mây, xuyên thủng hư không.
Ông !
Khâm Nguyên cau mày nói: “Đây là chiêu gì?”
Minh Đức trưởng lão cười gằn: “Nếu như ta chết, Vũ Hoàng và Thái Hư đều sẽ biết được. Khâm Nguyên, ngươi dám động thủ sao?”
Quang trụ khổng lồ tản ra sinh mệnh lực, Minh Đức trưởng lão lăng không đứng bên trong quang trụ, ngạo nghễ nhìn đám người. Năm tên vũ nhân còn lại đứng vây xung quanh hắn.
Khâm Nguyên do dự.
Tuy nó có năng lực đánh giết Minh Đức trưởng lão nhưng lại không dám đối địch với Thái Hư. Huống hồ bây giờ tu vi Ma Thần đại nhân còn chưa khôi phục, bại lộ quá sớm chỉ sẽ mang lại phiền phức không đáng có.
Nó lại quay đầu nhìn về phía Lục Châu với ánh mắt hỏi ý.
Hai mắt Lục Châu sáng như đuốc nhìn chằm chằm Minh Đức trưởng lão, sau đó chỉ tay vào mặt hắn, hờ hững nói: “Giết.”
Khâm Nguyên hơi sửng sốt. Không ngờ phong cách làm việc của Ma Thần đại nhân vẫn điên cuồng như vậy… Nhớ năm đó, chính sự điên cuồng này đã khiến Thái Hư lao đao run rẩy.
Minh Đức trưởng lão trầm giọng quát: “Ngươi dám?!”
Khâm Nguyên quay đầu nhìn về phía quang trụ, nói rõ ràng từng chữ: “Trước mặt Lục các chủ, có gì mà không dám!!”
Vù.
Thân ảnh Khâm Nguyên hoá thành lưu tinh, phá toái hư không.
Minh Đức trưởng lão trừng to mắt, không ngờ Khâm Nguyên lại khăng khăng một mực nghe lời lão đầu kia, hắn không cách nào hiểu nổi vì sao.
Minh Đức trưởng lão đành quát lên: “Phòng thủ!”
Ông !
Năm toà pháp thân Vũ tộc xoay quanh quang trụ làm lá chắn. Khâm Nguyên điên cuồng tấn công quang trụ và pháp thân, mỗi một đòn tấn công đều tạo thành cương khí gợn sóng khiến không gian vặn vẹo, đám cung điện ở thành bắc đều bị dư uy bắn ra san thành bình địa.
“Không chỉ là đạo thánh?” Khâm Nguyên nghi hoặc nói.
Minh Đức trưởng lão dốc toàn lực phòng thủ, không lên tiếng, cũng không cho thánh hung cơ hội vọt vào trong.
Lòng bàn tay hắn hướng lên trời, quang trụ càng lúc càng nồng đậm, đôi cánh sau lưng khẽ vỗ như thiên sứ hàng lâm!
Lục Châu khẽ nhíu mày, trầm thấp hỏi: "Không bắt được sao?"
Câu hỏi này lọt vào tai thượng cổ thánh hung Khâm Nguyên chính là vũ nhục cực lớn. Nó là cường giả mạnh nhất Khâm Nguyên tộc, tuy không so được với cao thủ Thái Hư nhưng cũng là chúa tể một phương, cảnh giới đạo thánh tuyệt đối không thể so sánh.
Khâm Nguyên tức giận nói: "Xin cho ta thêm một chút thời gian."
Người nghe được đều biết Khâm Nguyên phẫn nộ rồi, nó chân chính động sát tâm.
Khâm Nguyên bay lên cao vạn trượng, áo choàng hoá thành đôi cánh trong suốt như cánh ve, bắt đầu phát ra âm thanh ông ông bén nhọn đến chói tai. Từng đạo vòng tròn thanh sắc từ trên trời giáng xuống, bao bọc lấy quang trụ chói mắt.
"Đây là chiêu gì?" Minh Thế Nhân nhìn mà kinh hãi.
Ông !
Hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, rốt cuộc minh bạch: "Thì ra là sóng âm, sóng âm đã thực chất hóa."
Minh Đức trưởng lão và các đồng tộc dùng toàn lực phòng thủ. Hai mắt hắn tràn đầy tia máu, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khâm Nguyên, giận dữ hét: "Khâm Nguyên! Vũ tộc chúng ta thề không đội trời chung với ngươi!!"
Ầm!
Quang trụ khổng lồ rốt cuộc nứt ra, Minh Đức trưởng lão gánh không được đòn tấn công của Khâm Nguyên, rơi xuống đất như diều bị đứt dây.
Năm tên vũ nhân còn lại bị sóng âm hoá thành lưỡi đao chém nát, biến thành máu thịt đầy trời từ từ rơi xuống.
Minh Đức trưởng lão liếc nhìn Khâm Nguyên trên bầu trời, không chút do dự bóp ngọc phù.
Vù.
Trong chớp mắt Khâm Nguyên đã xuất hiện trước mặt hắn, hóa thành hình người. "Ngươi không đi được."
Minh Đức trưởng lão muốn dùng sức bóp nát ngọc phù nhưng lại phát hiện mình không còn chút khí lực nào. Hắn muốn điều động nguyên khí nhưng nguyên khí xung quanh tựa hồ đã bị đông cứng lại, hoàn toàn không nghe lệnh hắn.
Trái tim Minh Đức trưởng lão đập thình thịch, tức giận trừng mắt: "Khâm Nguyên..."
Khâm Nguyên thản nhiên nói: "Thật xin lỗi, ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội."
Minh Đức trưởng lão nộ hỏa công tâm, gằn giọng nói: "Vì Bạch Đế mà ngươi quyết tâm đắc tội Đại Uyên Hiến, đắc tội toàn bộ Thái Hư?"
Hắn nhìn thoáng qua Lục Châu vân đạm phong khinh đứng đó, lại nhìn đám người Đại Hàn đang tràn đầy hoảng sợ, nhẫn nhịn đau đớn mà khàn giọng nói:
"Ngươi hẳn đã nhận ra Minh Loan... Có Minh Loan ở đây, Khâm Nguyên tộc nhất định sẽ bị Thái Hư tìm ra. Ta nhớ rõ thời kỳ thượng cổ, Khâm Nguyên tộc tựa như rùa đen rút đầu phải ẩn núp khắp nơi, lần này ngươi trốn được bao lâu?"
Minh Đức trưởng lão tiếp tục tạo áp lực. Hắn có thể cảm giác được Khâm Nguyên có một chút do dự và kiêng kị. Đây là cách duy nhất để hắn có thể sống sót.
"Thái Hư thu nạp nhân tài trong thiên hạ, Vũ tộc trấn thủ Đại Uyên Hiến vốn là minh hữu của Thái Hư. Vũ Hoàng bệ hạ cũng là bằng hữu tốt nhất của Thái Hư Đại Đế. Một Khâm Nguyên tộc nho nhỏ như ngươi chẳng lẽ không sợ bị diệt tộc?"
"Minh Loan có năng lực truy tung xuất sắc nhất trong thiên hạ, Khâm Nguyên chỉ am hiểu hoa độc và huyễn thuật, cho dù các ngươi trốn dưới vực sâu thì Minh Loan cũng có thể tìm ra."
Nói xong mấy câu này, Minh Đức trưởng lão nhận ra Khâm Nguyên càng thêm do dự, không khỏi cười lạnh liên tục.
Cũng chính lúc này, Lục Châu đạm mạc lên tiếng: "Thì liên quan gì đến ngươi?"
Minh Đức trưởng lão hỏi chấm?
Đại ý chính là, bọn hắn có mạnh thế nào đi nữa cũng có liên quan gì đến ngươi? Chẳng lẽ Thái Hư sẽ quan tâm tới sinh tử của một trưởng lão như ngươi?
Khâm Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, lạnh lùng xuất chưởng: "Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không biết mình đã đắc tội với ai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận